Trở lại khách sạn, nghỉ ngơi một lát thì tiệc tối bắt đầu.
Các loại giao tiếp và mời rượu là không thể thiếu, cũng may đây không phải bữa tiệc tư nhân, không cần uống quá nhiều, tượng trưng một chút là được rồi.
Mặc dù hai người ở cùng một nơi, nhưng Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch lại hoàn toàn không nói với nhau được câu nào.
Lúc đạo diễn dẫn mấy diễn viên chính bọn họ đi chúc rượu nhà làm phim, chủ nhiệm sản xuất, trong đó bao gồm cả Liễu Du Bạch, cô mới có cơ hội giao lưu ngắn ngủi bằng ánh mắt với anh.
Biểu cảm cười như có như không kia của anh cũng không có ý gì cả, có lẽ chỉ là ngứa ngáy muốn trêu chọc cô nhưng lại ngại trường hợp đông người.
Lương Tư Nguyệt đã ăn trước mấy cái bánh bao nhỏ lót dạ nên trong bữa tiệc cô ăn rất ít.
Những yến hội nhiều người như thế này, các món ăn đã được xác định từ trước, món ăn nóng hay lạnh đều được tỉ mỉ sắp xếp, mấu chốt là phải phù hợp với khẩu vị của số đông.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong từ lâu, lúc bưng lên đồ ăn không nóng không lạnh, ăn rất ngon.
Lương Tư Nguyệt, Trần Hạc Lâm và Lâm Mạnh Hạ ngồi một bàn, vì tuyên truyền phim nên gần đây mấy người thường hay gặp mặt, dù nhiều đề tài trò chuyện đến mấy cũng nói hết rồi, lại không tiện nghịch điện thoại công khai, không khí xung quanh có vẻ tẻ ngắt, bọn họ không tiện rời bàn, phải theo tiết tấu của mấy ông chủ ở bàn bên cạnh.
Lương Tư Nguyệt còn đỡ một chút vì có Trì Kiều ở cạnh, hai người có thể trò chuyện với nhau.
Cứ ngồi lúng túng vậy trong chốc lát, Lương Tư Nguyệt chú ý tới Liễu Du Bạch ở bàn bên cạnh đứng lên đi ra ngoài, Molly cũng theo sát sau đó.
Cô không biết anh định đi đâu, định rời đi luôn hay sao, nhưng cô không dám quá sốt sắng, chỉ liếc nhìn anh hai lần rồi thôi.
Không lâu sau, điện thoại của Lương Tư Nguyệt có tin nhắn tới, là Liễu Du Bạch nhắn bảo cô đến phòng anh.
Lương Tư Nguyệt quay đầu nói với Trì Kiều: “Liễu Du Bạch có chuyện tìm tớ, tớ ra ngoài một lát rồi về ngay.”
Cô đứng dậy cười chào hỏi với những người khác cùng bàn, nói có chút việc đột xuất nên phải rời khỏi đây một lát.
Tiểu Kỳ vốn định đi cùng cô, Lương Tư Nguyệt dùng ánh mắt ý bảo không cần.
Theo số phòng gửi trong Wechat, Lương Tư Nguyệt đi thang máy lên lầu.
Trong phòng của Liễu Du Bạch, Molly không có ở đó, bên trong chỉ có một mình anh.
Anh nới lỏng cà vạt và cổ áo, dựa lưng vào sô pha, chân vắt lên bàn trà nghỉ ngơi.
Lương Tư Nguyệt bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, cười cười, đưa tay vuốt mái tóc xoăn dài rũ một bên của cô, “Lát nữa anh phải ra sân bay rồi.”
“Gấp như vậy sao?”
“Sáng mai có cuộc họp.”
Liễu Du Bạch nhìn mặt cô, cười nói: “Không nỡ hả?”
Lương Tư Nguyệt không trả lời câu hỏi đã biết đáp án còn cố hỏi cho bằng được này của anh.
Cô không đi cùng anh được, bởi vì ngày kia còn hai buổi rohow[1] ở Bắc Thành.
[1] Rohow: là hoạt động quảng cáo lưu động trên đường phố để quảng bá sản phẩm, thương hiệu trước số đông công chúng.
Liễu Du Bạch hạ chân xuống, cũng không nói gì cả, chỉ nghiêng người, duỗi tay ôm cô vào lòng.
Cúi đầu hôn cô một cách nồng nàn mà không vội vàng.
Hai tay Lương Tư Nguyệt đều đặt trên vai anh, cảm giác được bàn tay anh dừng lại trên lưng cô một lát rồi lại chuyển sang nơi khác.
Bộ váy trên người cô thật sự quá tiện cho anh “gây án”.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở điều này thôi.
Lát sau, Liễu Du Bạch thu tay lại, đầu cũng lùi ra, hơi thở mang theo mùi rượu vang đỏ phả vào chóp mũi cô, “Không cần quay lại bàn ăn nữa đâu, em mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Căn phòng này anh đã đặt tới khi rohow của em kết thúc, em dọn lên đây ở đi.”
Lương Tư Nguyệt tâm trạng hơi suy sút “vâng” một tiếng, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào hõm cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Phải đi rồi sao?”
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi.”
Cô không nói gì cả, cũng không buông tay ra.
Liễu Du Bạch cười, trêu cô: “Cô Lương à, đây là cái giá phải trả khi làm người nổi tiếng.”
Hai người ở cùng nhau một lúc nữa thì Molly tới gõ cửa, nói xe đã sắp xếp xong rồi.
Liễu Du Bạch bảo cô ấy xuống xe trước, anh sẽ xuống ngay.
Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, thấy Lương Tư Nguyệt vẫn ngồi yên trên sô pha, anh nhướng mày: “Không định đưa anh đi à?”
“Không tiễn.
Cũng có đi theo anh được đâu, tiễn ra tiễn vào chẳng vui gì cả.”
“Ai bảo không được.
Nếu không, em rời khỏi giới giải trí đi, sau này anh đi đâu em đi đó.”
Lương Tư Nguyệt bỗng nghĩ tới bài đăng “tổng tài bá đạo” lúc trước nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Cười đến nỗi Liễu Du Bạch không hiểu ra sao.
Cô lắc đầu, cười nói: “Rời khỏi giới là không có khả năng, trừ phi anh cấm sóng em.”
“Em đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng sẽ có ngày đó đấy.”
Liễu Du Bạch nói giỡn, nhưng sau này nếu cô quá nổi tiếng, liên tục là tình trạng những ngày chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh thực sự có thể sẽ cấm sóng cô.
Tiễn Liễu Du Bạch đi xong, Lương Tư Nguyệt không muốn quay lại tiệc tối nữa, cô gửi tin nhắn nói cho Tiểu Kỳ và Trì Kiều.
Một lúc sau, cô xuống lầu thu dọn hành lý, cùng Trì Kiều chuyển đến căn phòng mà Liễu Du Bạch để lại.
Mặc dù mệt mỏi nhưng cô vẫn nói chuyện với Trì Kiều đến nửa đêm mới đi ngủ.
Hôm sau, Trì Kiều rời khỏi Bắc Thành để chạy lịch trình tiếp theo.
Lịch trình làm việc của Lương Tư Nguyệt ngày hôm nay nhẹ nhàng hơn bình thường nhiều, chỉ có một cuộc phỏng vấn với truyền thông, trọng điểm là buổi rohow ngày mai.
Vào 0 giờ đêm ngày mai, bộ phim sẽ chính thức được công chiếu, Lương Tư Nguyệt đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của cả đoàn phim chờ đợi doanh thu ngày đầu tiên của phòng vé.
Ngày hôm sau, rohow toàn quốc của đoàn phim chính thức bắt đầu, nói là toàn quốc, nhưng thực tế chỉ đi qua một số thành phố tuyến một tuyến hai tương đối quan trọng.
Bắc Thành lạnh vô cùng, bầu trời u ám, có vẻ như sẽ có tuyết rơi.
May mắn thay, rohow không quá chính thức hay có ngàn người theo dõi như đi thảm đỏ, Lương Tư Nguyệt không cần phải mặc quần áo mỏng nữa, quần áo tuy nhìn đẹp nhưng cũng có thể giữ ấm.
Để mà so sánh thì không khí ở rohow nhộp nhịp hơn nhiều, bởi vì những người tham gia đều là người hâm mộ chân chính của bộ phim hoặc diễn viên nào đó.
Đương nhiên, hầu hết họ đều là fans của Trần Hạc Lâm và Lâm Mạnh Hạ.
Rohow ở Bắc Thành tổng cộng có hai buổi, một buổi vào buổi chiều và một buổi vào buổi tối, chạy tới chạy lui giữa hai rạp chiếu phim ở phía đông và phía tây thành phố, lịch trình rất dày đặc.
Buổi rohow vào buổi tối kia kết thúc khoảng 10h tối.
Tuy rằng đã rất mệt, nhưng ban ngày mọi người đều nghe bài ca khải hoàn của doanh thu phòng vé suốt cả ngày nên tâm trạng đều khá tốt, cộng thêm đều đang đợi kết quả cuối cùng của ngày công chiếu đầu tiên, vì vậy đám người cùng nhau đi ăn một bữa.
Vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác đã qua 11h30 tối, Hà Nột vẫn luôn bồn chồn và lướt