Lương Tư Nguyệt hiếm khi nhìn thấy vẻ tàn bạo như vậy trên mặt Liễu Du Bạch, cô không khỏi lo lắng.
Xe tới trước cửa chung cư, trước khi xuống xe, cô cố ý hỏi lại anh một lần nữa, rằng có phải thật sự không có chuyện gì không.
Liễu Du Bạch nói chẳng qua chỉ là về nhà cũ giải quyết một chút phiền toái mà thôi, “Nếu em lo lắng thì ở nhà chờ anh.”
Lương Tư Nguyệt vô cùng nghiêm túc: “Em chờ anh thật đó, anh phải về sớm một chút.”
Liễu Du Bạch cười, gật đầu nhận lời cô, nói sau khi chuyện được giải quyết xong anh sẽ trở về ngay.
Xe thả Lương Tư Nguyệt xuống, quay đầu chạy về hướng nhà họ Liễu.
Trời đã vào đêm nhưng đèn đuốc trong dinh thự nhà họ Liễu vẫn sáng trưng, lúc Liễu Du Bạch xuống xe, gió lạnh bên ngoài ập vào mặt, cuốn lấy ống quần làm nó kêu phành phạch.
Vào trong nhà, Liễu Văn Tảo đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trận địa sẵn sàng đón địch, cũng là không giận tự uy; Phan Lan Lan và Liễu Trạch ngồi bên cạnh, Phan Lan Lan rõ ràng đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, mà Liễu Trạch lại hiếm thấy ngồi nghiêm túc không nói lời nào.
Liễu Du Bạch chào hỏi một cách tự nhiên rồi đi tới ngồi xuống đối diện Liễu Văn Tảo.
Thím Vương nơm nớp lo sợ đi tới, rót cho Liễu Du Bạch một chén trà nhỏ, lại rót đầy chén của Liễu Văn Tảo.
Trong bầu không khí như sắp có mưa bão thế này thím Vương không dám ở lâu, làm xong lập tức lui xuống.
Liễu Văn Tảo mắng té tát: “Mày còn có mặt mũi về nhà đấy à?”
“Ông bảo tôi về, bây giờ tôi mà không về thì lại bảo đứa con trai này không nghe lời, nói thế nào cũng là ông có lý.”
Liễu Văn Tảo tức tái mặt, “Tao thà không có đứa con trai lòng lang dạ sói, ngay cả người nhà mình cũng tính kế như mày.”
“Người nhà?” Liễu Du Bạch chân vắt chéo ngồi rất thoải mái, cũng có lẽ bởi vì vừa uống rượu xong, trong mắt người ngoài trông anh có vẻ rất bất cần đời.
Anh cười nói, “Ông nói tới dì Phan à? Hay là ông hỏi dì Phan trước xem bà ấy có coi tôi là người nhà hay không?”
Phan Lan Lan thấy thế thừa cơ nức nở nói với Liễu Văn Tảo, “Tôi chưa bao giờ không coi Du Bạch là người nhà cả, cũng bởi vì tin tưởng thằng bé, nên mới...”
Liễu Văn Tảo quát lớn một tiếng: “Không có chỗ cho bà nói chuyện!”
Phan Lan Lan ngừng nói, mặt đỏ bừng.
Liễu Văn Tảo cố nén tức giận, hỏi Liễu Du Bạch, việc này có phải do anh đứng giữa cản trở hay không.
Liễu Du Bạch lần mò trong túi quần áo, lấy ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, cúi đầu châm một điếu, rít hai hơi rồi cầm trong tay, anh chống một tay vào thành ghế sô pha, cười một cách cà lơ phất phơ: “Không phải dì Phan đã nói rõ với ông rồi sao? Còn cần tôi phải bổ sung thêm à?”
“Liễu Du Bạch!” Liễu Văn Tảo quát lên, trên trán nổi đầy gân xanh, “Mặc kệ mày không đặt tao vào mắt như thế nào thì tao vẫn là bố mày! Nếu mày có bản lĩnh thật, bây giờ cắt đứt quan hệ với tao đi.”
Liễu Du Bạch cười lạnh một tiếng, hơi hơi ngẩng đầu lên, “Tôi là một thương nhân lưu manh vô lại, chẳng cần dùng cái trò áp đặt đạo đức đó với tôi đâu, vô dụng với ông, cũng không có tác dụng gì với tôi cả.
Ông là một người thất tín bội nghĩa, con trai của ông cũng chẳng kém cạnh là bao, đây mới là mối duyên cha con truyền từ đời này sang đời khác, là một thành viên chân chính của nhà họ Liễu…”
Lời còn chưa dứt, Liễu Văn Tảo bất chợt cầm cái chén trước mặt ném thẳng vào người anh.
Mất điểm chuẩn, cái chén kia chỉ chạm vào ống quần anh rồi rơi xuống đất, lá trà bắn tung tóe khắp nơi.
Nhất thời, Phan Lan Lan và Liễu Trạch sợ tới mức không dám ho he tiếng nào.
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Trước thềm năm mới, Liễu Du Bạch nhận được tin tức từ ông Đường ở Uyển Liễu Cư rằng Phan Lan Lan có ý định hợp tác đầu tư vào một dự án quy mô lớn của nhà họ Trịnh.
Dự án này được thổi phồng quá đáng, nói muốn ở chỗ nào đó của Đông Nam Á xây dựng một thành phố giải trí với đủ các dịch vụ du lịch, ăn uống, khách sạn, cá độ từ con số 0, so sánh nó sẽ chẳng khác nào Macao hoặc là Las Vegas.
Nếu chuyện này do người khác vẽ ra thì mọi người sẽ chỉ coi đó như một trò đùa mà thôi.
Nhưng nhà họ Trịnh thì lại khác, một trong những ông trùm bất động sản hàng đầu cả nước, ngoài khách sạn ra còn có hơn một nghìn khu phức hợp mua sắm trên khắp cả nước.
Ngày nay, thị trường trong nước đã bão hòa nên việc ra nước ngoài chưa chắc không phải một bước đi khôn ngoan, mà nhà họ Trịnh tuyên bố nhà bọn họ đã xin được giấy phép kinh doanh casino.
Người trong nghề đều biết rằng cờ bạc là một ngành trục lợi, không vốn nhưng lãi khủng.
Con người Liễu Văn Tảo một đống tật xấu, chỉ có một ưu điểm duy nhất chính là không có hứng thú với việc đầu tư kiếm tiền, bỏ qua đạo đức cá nhân, trong lĩnh vực nghệ thuật, ông ta có thể được đánh giá là một đạo diễn tốt có chí tiến thủ và nhiệt huyết, khi còn trẻ cũng đã đóng góp những bộ phim hay và nổi tiếng cho lịch sử điện ảnh.
Mấy năm nay, số tiền ông ta kiếm được đều do Phan Lan Lan cùng với em trai bà ta xử lý.
Vốn dĩ nếu đem số tiền này uỷ thác cho các quỹ, tiền đẻ ra tiền cũng có thể để Phan Lan Lan cả đời không phải lo ăn lo mặc, nhưng tham vọng của bà ta còn hơn thế rất nhiều, bí mật dùng tiền đầu tư vào các dự án điện ảnh và truyền hình, sau đó còn trực tiếp đầu tư cổ phiếu vào công ty điện ảnh.
Liễu Văn Tảo biết chuyện này, nhưng cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, dù Phan Lan Lan bị thua lỗ rất nhiều dự án điện ảnh và truyền hình nhưng chung quy tiền không nhiều, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cứ để bà ta làm đi.
Lần này, không biết Phan Lan Lan bị ai đó thuyết phục, cũng muốn trèo lên con thuyền lớn nhà họ Trịnh này.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái không ngừng có tin đồn truyền ra, bảo rằng nhà họ Trịnh đắc tội người bên trên, e rằng sớm sẽ bị trừ khử.
Nghe đồn thì nghe đồn, nhưng dự án ra nước ngoài kia của nhà họ Trịnh vẫn đang trong quá trình gấp rút chuẩn bị, khiến người khác khó nhìn rõ rốt cuộc là thế nào.
Phan Lan Lan nghe thấy tin đồn nên ít nhiều cũng có chút do dự.
Liễu Du Bạch quyết tâm đẩy bà ta một cái, anh giả vờ như mình cũng muốn gia nhập với nhà họ Trịnh, cũng làm ra vẻ nghiên cứu vài tháng y như thật.
Không những vậy còn cố ý giấu đầu lòi đuôi, không hề rêu rao một chút nào.
Phan Lan Lan cực ghét Liễu Du Bạch, rồi lại không thể không tin tưởng tầm nhìn và năng lực của anh, dự án mà ngay cả anh cũng coi trọng, bà ta không có lý do gì tiếp tục nghi ngờ, thế là bà ta nghiến răng thế chấp phần lớn tài sản, cược một ván lớn.
Lúc bà ta còn đang ngồi mơ rằng mình sẽ phát tài thì có tin tức truyền ra, nói người đứng đầu nhà họ Trịnh bị bắt, người thừa kế của ông ta sau khi lừa được tiền đầu tư đã chạy trốn từ lâu rồi.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, người đầu tư thực sự chẳng có mấy người, trong đó bà ta là người coi tiền như rác độc nhất vô nhị.
Tài sản bị bốc hơi, ban đầu Phan Lan Lan muốn giấu nó đi và nghĩ cách lấp cái lỗ hổng đó.
Nhưng gần đây Liễu Văn Tảo định tự mình đầu tư một bộ phim, mấy năm nay thẩm mỹ của ông ta bị đóng khuôn, không phát triển, lại không chịu buông cái tôi xuống nhân gian hít khói trời, đã quay vài bộ điện ảnh nhưng chất lượng kém, khiến những nhà sản xuất phim trong ngành mất lòng tin với ông ta.
Gần đây có một kịch bản rất hay, kéo đầu tư đã lâu nhưng kinh phí còn thiếu một khoản lớn, đành phải tự mình bỏ ra.
Kết quả kiểm toán mới biết của cải đều bị Phan Lan Lan huỷ hoại hết rồi.
Phan Lan Lan khóc lóc kể lể xin tha, lại nói là Liễu Du Bạch cố ý thiết kế dụ bà ta mắc câu, lần này “rút củi dưới đáy nồi” là muốn trả thù, trả thù những chuyện năm đó bà ta đã làm, cũng trả thù bản thân Liễu Văn Tảo thất tín bội nghĩa.
Ngoại tình trong hôn nhân ít nhiều cũng coi như là vảy ngược của Liễu Văn Tảo, không phải ông ta không biết đuối lý, nguyên nhân chính là vì như thế, mới nhất quyết không cho kẻ nào xen vào, đặc biệt là Liễu Du Bạch.
Phan Lan Lan rất biết nắm bắt điểm này, những lời này coi như chọc vào chỗ đau của ông ta, khiến ông ta không nghĩ đến việc xử lý bà ta ngay mà muốn lý luận với Liễu Du Bạch trước.
Sắc mặt Liễu Du Bạch không chút thay đổi, thậm chí anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ống quần bị bắn ướt một cái, chỉ cười một tiếng cực ngắn, hơi nâng mí mắt lên nhìn Liễu Văn Tảo.
“Nói thật với ông, năm lớp 10 tôi quay lại bên cạnh ông chính là chờ ngày này tới.
Năm đó ông không xu dính túi, ông ngoại bà ngoại tôi bán hết của cải gia sản lấy tiền mặt ủng hộ ông làm phim, ông không những không biết ơn còn tra tấn mẹ tôi nhiều năm như vậy.
Ông nên nghĩ tới, một ngày nào đó tôi sẽ tính hết với ông món nợ này.”
Liễu Văn Tảo ném chén xong, cảm xúc bốc lên tận đầu, nhưng lập trường và đạo lý cũng không chiếm được cái nào.
Ông ta tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, hung tợn nhìn thằng nghịch tử này, nhưng lại không thể nói ra được một câu tàn nhẫn, ngón tay run run, chỉ vào mũi anh nói: “Biến!”
Liễu Du Bạch cười đứng lên, “Không quấy rầy ông và dì Phan nữa.”
Không ai cản anh, cũng không ai dám cản anh.
Anh sải bước ra khỏi cổng, điếu thuốc trên tay bị gió thổi bay, tàn thuốc rơi đầy trên áo, anh cắn trong miệng rồi hít một hơi, uể oải không hứng thú, cũng không duỗi tay phủi đi.
Vừa định lên xe, Phan Lan Lan vội vàng đuổi theo ra ngoài, vội vàng gọi: “Du Bạch.”
Liễu Du Bạch dừng chân lại, xoay người lạnh lùng nhìn bà ta.
Phan Lan Lan biết, hiện giờ lối thoát duy nhất của bà ta là đi cầu xin Liễu Du Bạch, cầu anh cho bà ta một con đường sống.
“Du Bạch, dì sai rồi, dì làm sai thật rồi, nhưng xin con niệm tình A Tuân và A Trạch là em trai của con, giúp dì một lần...”
Liễu Du Bạch chỉ cảm thấy cái dáng than thở khóc lóc xin lỗi của bà ta thật đáng ghét, anh chưa bao giờ muốn nghe bà ta xin lỗi,