Sau khi Lương Tư Nguyệt tới ngồi, Chu Tuân ngại không dám nói tới chuyện này nữa.
Anh ấy vốn có cảm giác xấu hổ với xuất thân của mình, sửa họ lấy nghệ danh lang bạt trong cái ngành này đương nhiên không đơn giản chỉ vì muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Liễu.
Nói đúng ra là anh ấy muốn phủi sạch quan hệ với Phan Lan Lan.
Đương nhiên, anh ấy dần ý thức được mình ngây thơ thế nào, con người rất khó thoát khỏi gia đình, anh ấy tự nhận anh cả Liễu Du Bạch giỏi hơn mình rất nhiều, nhưng anh cả còn không thoát được thì mình làm sao có thể chứ.
Anh ấy chỉ có thể đi làm những chuyện bản thân cho là đúng trong khả năng của mình.
Không khí trở nên cứng đờ, bản thân Lương Tư Nguyệt cũng cảm giác được điều đó, lúc cô định tìm một lý do nào đó để tránh đi thì Liễu Du Bạch mở miệng.
“Chu Tuân, anh biết từ nhỏ cậu có tâm lý rằng mình phải chuộc tội với anh.”
Chu Tuân khựng lại một chút.
Liễu Du Bạch thản nhiên trần thuật, thực ra cũng không cần thiết.
Giống như ban đầu đã nói, oan có đầu nợ có chủ, chuyện này không dính lên đầu cậu được, tương ứng, cũng sẽ không bởi vì cậu mà giảm bớt sự trả thù với người phải gánh chịu nó.
“...”
Anh hiếm khi bày ra dáng vẻ của anh cả: “Những chuyện cậu làm với anh từ nhỏ tới lớn, anh đều nhìn rõ, anh cũng tin cậu thật lòng coi anh là anh cả.”
Những lời này khiến sắc mặt Chu Tuân trở nên phiền muộn, dù trên mặt còn treo vài phần tươi cười nhưng không che giấu được vẻ cay đắng.
Cuối cùng, anh ấy chủ động kết thúc buổi nói chuyện này, nói lảng sang chuyện khác một lúc rồi chuẩn bị ra về, để Liễu Du Bạch nghỉ ngơi cho tốt.
Lương Tư Nguyệt tiễn Chu Tuân ra ngoài rồi quay lại.
Trong màn sương khói xanh nhạt mờ mịt, biểu cảm Liễu Du Bạch có vẻ hoảng hốt.
Lương Tư Nguyệt đi tới cạnh anh, việc đầu tiên cô làm đó là lấy điếu thuốc trong tay anh đi, ấn vào gạt tàn.
Còn cầm luôn cả nửa bao thuốc và bật lửa, bảo anh phải dưỡng bệnh cho tốt, đã bị cảm còn không biết lo cho bản thân mình.
Liễu Du Bạch hơi cạn lời, cười nói: “Cô Lương à, em quản nghiêm quá!”
“Bây giờ em sẽ về nhà luôn, không quan tâm tới anh nữa.”
“...”
Một lát sau, thuốc đặt đã được giao tới, Lương Tư Nguyệt bắt Liễu Du Bạch đang muốn dựa vào sức đề kháng của mình chống lại cơn cảm cúm uống thuốc, sau đó lại tăng nhiệt độ trong nhà lên thêm 2 độ.
Liễu Du Bạch tiện thể nằm xuống, cánh tay vắt trên trán, đột nhiên hỏi cô: “Em thấy, sau này Chu Tuân sẽ xa cách anh hay không?”
Lương Tư Nguyệt hơi sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Liễu Du Bạch nói, nguyên nhân chính bởi vì biết sớm hay muộn cũng có một ngày anh sẽ ra tay với Phan Lan Lan nên thái độ của anh với Chu Tuân vẫn luôn rất bị động, chỉ sợ chính là tình huống như hiện tại sẽ khiến Chu Tuân bị tổn thương.
Anh không nhớ Chu Tuân bắt đầu từ lúc nào “phản lại” lập trường của Phan Lan Lan, bắt đầu thân cận với người anh cả là anh.
Ban đầu, anh không nghĩ những hành động đó của Chu Tuân là vì muốn bồi đắp mối quan hệ, chỉ nghĩ là Phan Lan Lan phái con trai ruột bà ta tới làm anh khó chịu.
Khi đó Chu Tuân cũng không lớn, tâm tư vừa mẫn cảm vừa đơn thuần, không biết bị sức mạnh niềm tin nào thúc đẩy, cứ đâm vào cục đá là anh hết lần này đến lần khác.
Có một lần đến sinh nhật của anh, Chu Tuân tặng anh một phần quà sinh nhật, hai người bọn họ chênh nhau bảy tuổi, nhưng ngày sinh lại chỉ cách nhau một ngày.
Trước lúc đó, vì chuyện không biết có nên cho hai đứa con trai tổ chức sinh nhật cùng nhau không mà Phan Lan Lan đã làm loạn một lần.
Liễu Du Bạch bị làm phiền muốn chết, lúc nhận được quà của Chu Tuân, anh đã đập nát nó ngay trước mặt anh ấy.
Đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ khi đó khuôn mặt nhỏ của Chu Tuân trắng bệch, trong mắt chẳng còn chút sức sống nào.
Lúc sau anh lại lén nhặt hộp quà kia về, mở ra thì thấy thứ bị anh làm vỡ, đó là một món đồ thủ công do chính Chu Tuân tự tay làm, được dán từng chiếc vỏ sò vào nhau, hình con rùa biển trong phim hoạt hình.
Từ đó về sau, thái độ của anh với Chu Tuân mới tốt hơn một chút.
Cái đêm làm vỡ quà sinh nhật kia, anh lén lẻn vào phòng Chu Tuân xin lỗi anh ấy, khuôn mặt căng chặt nói với Chu Tuân rằng anh sẽ tìm người dán lại món quà kia.
Chu Tuân cười rồi nói, anh có thể trả lại cho mình trước, anh ấy sẵn lòng dán lại lần nữa.
Lương Tư Nguyệt nghe đến đó sắp nhịn không được cười lên, hoá ra Liễu Du Bạch của mười mấy năm trước đã là một người miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật rồi.
Mà Chu Tuân, tính cách đáng yêu bao năm như một, cho nên sao có thể trách cô lúc ban đầu cảm thấy dáng vẻ như Chu Tuân mới là hình mẫu lý tưởng được đây.
Liễu Du Bạch liếc cô một cái, “Cười cái gì?”
“Không… Không có gì.
Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
“Anh nói thêm mấy chuyện khẩu thị tâm phi này nữa đi.”
“Muốn ăn đòn có phải không?”
Lương Tư Nguyệt cười không ngừng lại được, cho đến khi thấy Liễu Du Bạch nhìn mình chằm chằm, sự nhẫn nại gần như sắp hết mới kịp thời quay về chủ đề chính: “Có lẽ cần có thời gian để tiêu hoá, nhưng em nghĩ Chu Tuân sẽ không lạnh nhạt với anh đâu.
Thay vào đó có thể nói rằng những việc anh làm đối với anh ấy cũng là một loại giải thoát.
Đứng trên lập trường của anh ấy, anh đã báo thù Phan Lan Lan, anh ấy cũng không cần phải gánh vác gông xiềng đạo đức nữa.”.
truyện teen hay
Liễu Du Bạch không nói gì.
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Nếu anh thật sự để ý đến anh ấy thì cứ nói thẳng với anh ấy đi.”
Liễu Du Bạch chẳng ừ hử gì cả, chỉ bảo cô đánh rắm (nói nhảm).
Lương Tư Nguyệt đã miễn dịch với mấy lời tục tĩu của anh rồi, ngược lại còn hỏi sau này có phải cơ bản là anh sẽ không về nhà họ Liễu nữa hay không.
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô một cái, “Sao vậy, em còn nhớ mãi không quên cái chỗ đấy à?”
“Đương nhiên không phải.
Chủ yếu là thím Trịnh cũng đi rồi… Em rất thích cái sân sau bếp, đặc biệt là hai cây phong dương kia…”
“Ai bảo em đó là cây phong dương?”
“Không phải sao? Chu Tuân bảo thế.”
“Đó là cây bồ đề.” Liễu Du Bạch vẻ mặt ghét bỏ hai người bọn họ đúng là một người dám nói, một người dám tin, “Nó là do mẹ anh tự tay trồng vào năm anh được sinh ra.”
Nói xong, anh bỗng thấy hơi tức giận, “Lúc nào phải tìm người tới xúc đi mới được.”
“...”
Nói xong chuyện của Chu Tuân, Lương Tư Nguyệt nói tới chuyện của mình.
Cô hỏi Liễu Du Bạch lúc ấy tại sao không nói với cô chuyện cô bị cấm sóng là do Phan Lan Lan phỏng đoán vô cớ.
“Lâu lắm rồi, sao mà anh nhớ rõ được.”
Lương Tư Nguyệt nhất quyết không để anh lừa dối cho qua chuyện, dưới sự truy vấn của cô, cuối cùng Liễu Du Bạch không kiên nhẫn nói: “Lúc đó anh tưởng người nào đó thích Chu Tuân thật.
Nếu như biết được chân tướng, biết đâu em lại làm trò ngu xuẩn gì đó để chứng minh trong sạch, như là trực tiếp rời khỏi giới giải trí chẳng hạn.”
“...” Lương Tư Nguyệt hiếm thấy không thể nào phản bác lại được, bởi vì nghĩ tới tích cách của bản thân khi ấy, có lẽ cũng có khả năng làm ra được chuyện này.
Cô tự biết đuối lý, nhanh chóng nhảy qua đề tài này, lại hỏi Liễu Du Bạch, “Còn có chuyện gì anh làm mà em không biết nữa không?”
“Hết rồi.”
“Anh không nói cho em biết thì em đi hỏi chị Molly, dù sao cũng là như nhau.”
“Tùy em.” Liễu Du Bạch ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn xốc lên.
Ai biết Lương Tư Nguyệt thật sự cầm điện thoại tới, gửi tin nhắn cho Molly ngay trước mặt anh.
Không lâu sau, cô lúc thì giật mình lúc thì kêu lên: “Em đi làm thêm ở triển lãm game, bị nuốt một nửa tiền, là anh bảo chị Molly đòi lại giúp em?”
Liễu Du Bạch không nói lời nào.
“...!Còn có, tiền cát xê quay “Tận Cùng Bóng Đêm” của em cũng không phải là cho vay theo trường hợp đặc biệt, mà là do anh bỏ tiền ra ứng trước?”
Trông Liễu Du Bạch như thề muốn yên lặng đến cùng.
Nào biết Lương Tư Nguyệt bỏ điện thoại xuống, bò lên trên sô pha, hai chân ngồi quỳ mặt đối mặt với anh, hai tay chống hai bên người anh, nhìn xuống, “Trốn tránh vô ích, chị Molly nói với em hết rồi.”
Liễu Du Bạch cười một tiếng rồi hỏi cô, vậy thì sao?
Anh hỏi làm Lương Tư Nguyệt nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Em phải trao cho anh một lá cờ thưởng ghi là “Học tập theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”, đặt hàng trên Taobao sau đó gửi thẳng tới công ty của anh, xong rồi hối lộ chị Molly treo trong văn phòng của anh.”
Mặt Liễu Du Bạch đen sì, “Em dám.
Cấm sóng em.”
Chẳng có tí khí thế uy hiếp nào cả, Lương Tư Nguyệt cười, cúi