Ăn Tết xong, tiết trời đầu xuân ấm dần, Lương Tư Nguyệt cũng phải đi làm.
Bộ phim do Mục Vĩnh Niên đạo diễn hợp tác lần thứ hai với Thẩm Đại là một bộ phim theo chủ nghĩa hiện thực, xoay quanh một gia đình bình thường, sau khi cô con gái mười ba tuổi bị xâm hại tình dục, hàng loạt đả kích và mâu thuẫn về hiện thực và tâm lý đã diễn ra.
Trong phim, Thẩm Đại và Phương Dịch Thần đóng vai một cặp vợ chồng sắp ly hôn, Lương Tư Nguyệt đóng vai em gái của Thẩm Đại, một cô gái lông bông suốt ngày lêu lổng với bọn xã hội đen, không muốn tiến bộ.
Đất diễn của Lương Tư Nguyệt trong phim không nhiều, chủ yếu diễn chung với diễn viên nhí đóng vai con gái của Thẩm Đại.
Tác dụng của cô là đối lập và dẫn dắt, kích thích Thẩm Đại khi đối mặt với việc con gái mình bị tấn công tình dục.
Cô đóng vai một cô em gái bị gia đình chối bỏ vì không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lập trường kiên quyết ủng hộ việc bảo vệ quyền lợi của bản thân, khi cháu gái bị tổn thương vì những lời nói vô ý lúc cha mẹ cãi nhau, cô đóng vai trò là người dẫn dắt và bảo vệ.
Mục Vĩnh Niên đã nổi tiếng từ lâu, bộ phim này là tác phẩm trở lại của ông ấy sau 5 năm im ắng, nhưng bản thân đạo diễn Mục không tin vào thuật ngữ "quay lại", nói rằng ông ấy chưa từng rời khỏi giới, sao lại gọi là quay lại được.
Phong cách chỉ đạo của đạo diễn Mục khác với hai đạo diễn từng hợp tác với Lương Tư Nguyệt trong hai bộ phim trước.
Đạo diễn Mục đã ngoài 60 tuổi, ngôn ngữ nghe nhìn dần quay trở lại những điều cơ bản, bỏ đi những kỹ xảo hào nhoáng và phương pháp quay quá phức tạp, tương đương với việc càng thử thách kỹ năng diễn xuất của diễn viên hơn.
Ông ấy chỉ có một yêu cầu đối với diễn viên: phải thật tự nhiên.
Bạn phải hình dung ra nhân vật, ăn, ngủ, đi WC...!đều là nhịp điệu của nhân vật, không phải của chính mình.
Vì vậy, ông ấy quay phim rất chậm, nếu có cảnh nào không đạt yêu cầu, ông ấy sẵn sàng đợi, đợi diễn viên hiểu hết vai diễn của mình.
Đạo diễn Mục nghiêm khắc nhưng không gay gắt, bầu không khí hiện trường rất thoải mái, đặc biệt là khi có sự hiện diện của một diễn viên mười một tuổi.
Diễn viên nhỏ này là con gái của Thẩm Đại trong phim, tên cô bé ấy là Lâm Tiểu Hi, mọi người gọi bé ấy là Hi Hi.
Đạo diễn Mục cho biết ban đầu ông muốn tìm một cô gái mười bốn mười lăm tuổi có kỹ năng diễn xuất trưởng thành hơn, nhưng sau một vòng tuyển chọn, ông phát hiện ra rằng cô gái mười bốn mười lăm tuổi không khác mấy so với các cô gái mười bảy tuổi, rất khó diễn ra cảm giác vụng về và khờ khạo của tuổi mười ba.
Lâm Tiểu Hi trúng tuyển trong hàng ngàn lựa chọn, một cô bé nhà hàng xóm cực kì bình thường.
Đạo diễn Mục muốn bày tỏ quan điểm rằng không phải không xinh đẹp là có thể thoát khỏi thảm hoạ.
Trên phim trường, Lâm Tiểu Hi và Lương Tư Nguyệt chơi thân với nhau nhất, có lẽ do tuổi của Lương Tư Nguyệt với cô bé cách nhau ít nhất.
Sau vài ngày ở chung, dù trong phim trường hay ngoài phim trường Lâm Tiểu Hi đều gọi Lương Tư Nguyệt là "dì", bình thường gặp được chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng dì ơi dì à tìm cô khắp nơi.
Phần diễn của Lương Tư Nguyệt không nhiều lắm, nhưng sau khi biết được nhịp điệu làm việc của đạo diễn Mục, cô cũng ở lại trọn một tháng, tập trung tinh thần vào bộ phim.
Điều đó cũng có nghĩa là sinh nhật năm nay của cô sẽ trải qua trong đoàn làm phim.
Sau khi Lâm Tiểu Hi biết, mỗi ngày gặp nhau cô bé đều sẽ nói với cô: "Dì, cháu đã chuẩn bị một món quà sinh nhật rất đặc biệt cho dì đấy."
Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu cách nhử người khác rồi.
Hôm nay, Lương Tư Nguyệt và Lâm Tiểu Hi cùng nhau rời khỏi phim trường, trên đường trở về không biết đã nói chuyện gì với nhau, có vẻ như là phong cách đi đường của thanh niên lêu lổng mà Lương Tư Nguyệt thường lăn lộn cùng ở trong phim.
Khi cả hai bước xuống khỏi xe bảo mẫu, bắt chước bộ dáng của thanh niên lêu lổng kia, hai người kề vai sát cánh, dáng vẻ lưu manh, nghênh ngang đi vào trong.
Theo thường lệ, Lâm Tiểu Hi đều sẽ tới phòng Lương Tư Nguyệt chơi một lúc bởi vì chỗ cô cái gì cũng có, chẳng khác gì ở nhà.
Lén ăn đồ ăn vặt ở đây, mẹ của cô bé, cũng chính là người đại diện kiêm trợ lý của cô bé cũng không kiểm soát được.
Hai người ra khỏi thang máy vẫn duy trì nhịp độ bước chân của "dân anh chị", càng đi càng khoa trương, cánh tay như muốn vung lên trời.
Vừa nói vừa cười như vậy, Lương Tư Nguyệt mở cửa phòng, bỗng cô đột ngột lùi lại và đâm sầm vào Lâm Tiểu Hi đang đi theo đằng sau.
Lâm Tiểu Hi bịt mũi, "Dì, dì làm gì vậy..."
Cô bé ngẩng đầu nhìn vào, lại thấy trong phòng có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, ngoại hình không thua kém gì Phương Dịch Thần đóng vai cha cô bé, mà người này nước da còn trắng hơn, đẹp trai đến mức không thể chịu nổi.
Lúc này, người đàn ông giương mắt quét từ trên xuống dưới Lương Tư Nguyệt một lần, vẻ mặt nửa cười nửa không, quả thật không dễ chọc giận.
Lương Tư Nguyệt vươn tay ôm Lâm Tiểu Hi, đẩy vai cô bé bước vào, gượng cười và giới thiệu với cô bé: "Đây là ông chủ của dì, cháu có thể gọi chú ấy là sếp Liễu."
Lâm Tiểu Hi: "Chào ông chủ ạ!"
Liễu Du Bạch: "..."
Lâm Tiểu Hi đi theo Lương Tư Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha đối diện Liễu Du Bạch, nói: "Dì ơi, ông chủ của dì tốt thật đấy, thậm chí còn tới đoàn phim thăm dì nữa."
"......Ừm." Giọng điệu của Lương Tư Nguyệt cực kỳ gượng ép.
Bởi vì biểu cảm của Liễu Du Bạch ở phía bên kia rất khó đoán, anh cứ nhìn đánh giá cô mãi, như cười như không, không biết có phải do vừa rồi nghe được cô và Lâm Tiểu Hi bắt chước tên côn đồ trong phim gọi bè gọi bạn ở ngoài hành lang hay không.
Sau khi ngồi một lúc, Lương Tư Nguyệt đứng dậy nói cô đi đun nước pha trà cho bọn họ.
Lâm Tiểu Hi chống cằm, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Liễu Du Bạch, cuối cùng Lâm Tiểu Hi lên tiếng trước: "Sếp, chú có muốn ra mắt với tư cách là một minh tinh không? Cháu có thể giới thiệu chú với đạo diễn Mục."
Liễu Du Bạch mỉm cười, "Ồ, quan hệ của cháu đỉnh vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu chú là ông chủ của Lương Tư Nguyệt, chú muốn ra mắt thì tại sao không trực tiếp đến gặp đạo diễn Mục?"
Lâm Tiểu Hi dừng lại, "Đúng nhỉ."
Lương Tư Nguyệt đang rót nước vào ấm, nghe thấy Liễu Du Bạch ở bên ngoài hỏi Lâm Tiểu Hi, "Lương Tư Nguyệt ở trường quay biểu hiện có tốt không?" Rất giống với giọng điệu của người lớn trong nhà.
Nếu bây giờ cô ở bên ngoài, cô chắc chắn sẽ trợn mắt với anh.
Lâm Tiểu Hi nói: "Dì ấy tốt lắm, về cơ bản chỉ chơi với cháu thôi, sếp, chú thấy cháu biểu hiện có tốt không?"
"Còn tạm được." Liễu Dục Bạch cười nói, "Nếu mắt nhìn của cháu tốt hơn, có thể nhìn ra chú có lời muốn nói riêng với "dì" của cháu, như vậy càng tốt."
Lương Tư Nguyệt cầm ấm nước vội vàng chạy ra ngoài, ngăn anh lại: "Sếp Liễu!"
Lâm Tiểu Hi đứng dậy khỏi ghế sô