Lương Tư Nguyệt lắc đầu, giọng hơi nghẹn ngào, thỏ thẻ nói với anh chỉ là lúc quay chụp gặp bế tắc, bị đạo diễn mắng một trận, thực ra vốn cũng không có gì, hôm qua ngủ một giấc tiêu hoá hết rồi, nhưng nháy mắt nhìn thấy anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, vậy nên mới không khống chế được cảm xúc.
"...!Nhưng anh đừng lo lắng, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại." Cô nói.
Liễu Du Bạch khẽ cười một tiếng: "Không cần anh hỗ trợ?"
"Anh hỗ trợ thế nào? Lại ném tiền vào sao?" Lương Tư Nguyệt cũng cười, giơ mu bàn tay lau nước mắt, đổi được một tiếng "chậc" như ghét bỏ của Liễu Du Bạch, duỗi tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà nhét vào tay cô.
"Nếu em cảm thấy cần phải làm vậy..."
Lương Tư Nguyệt vội nói: "Không cần.
Em có thể, hoàn toàn có thể, nếu không chẳng lẽ phải dựa dẫm anh cả đời hay sao?"
Liễu Du Bạch cười nói: "Cũng không phải không được."
"Năng lực nghiệp vụ của em không có kém tới vậy đâu." Dù cho khóc thảm thiết đến thế nào đi chăng nữa, không thể vứt bỏ lòng tự tôn về kỹ năng chuyên môn được.
Không lâu sau, Liễu Du Bạch thấy cô đã dần hô hấp bình thường lại, cúi đầu nhìn nhìn, hỏi cô: "Ổn rồi à?"
Lương Tư Nguyệt gật đầu.
Liễu Du Bạch cười, "Cảm xúc của em qua nhanh thật.
Anh còn đang định nếu em còn thấy khó chịu sẽ dẫn em đi xem rùa biển..."
Hai mắt Lương Tư Nguyệt sáng lên, "Bây giờ cũng đi được mà."
"Có thể nghe anh nói hết được không - nhưng mà nghĩ lại thì muốn đi cũng không được, phải làm thị thực trước."
Lương Tư Nguyệt cười, "Chẳng phải sao trên trời anh cũng có thể tặng cho em à, nghĩ xem có cách nào nữa không?"
"Nghĩ cách gì? Mua hẳn nước kia, sau đó miễn thị thực cho một mình em?"
Vui đùa vài câu, cảm xúc khổ sở của Lương Tư Nguyệt cũng tan biến hết.
Lát sau, cô buông lỏng Liễu Du Bạch ra, vui vẻ đi mở vali.
Những đồ cô muốn không thiếu thứ gì, bao gồm bánh ú, đã dùng túi chân không đóng gói lại cẩn thận, lúc nào muốn ăn chỉ cần đun sôi nước rồi cho vào là được.
Cũng không biết chỉ trong vòng một đêm, Liễu Du Bạch làm thế nào mà chuẩn bị được đầy đủ hết như vậy, không biết có phải áp bức chị Molly tăng ca làm thêm giờ hay không.
Cô lấy hai cái kẹo muối bạc hà từ trong túi ra, mình tự ăn một cái, còn một cái đưa cho Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch rất không thích mấy loại thực phẩm rác lung tung rối loạn này, nhưng cô đã đút đến bên miệng nên anh cũng không từ chối.
Lương Tư Nguyệt chống hai tay vào hai mép ghế sô pha mây, quay đầu nhìn chằm chằm Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch dường như biết cô muốn làm gì, duỗi tay đè đầu cô lại trước một bước, "Người bị cúm cách anh xa một chút."
"Lần trước anh ốm, em đâu có ghét bỏ anh."
"Nếu em lây bệnh cho anh, lúc về bị hải quan chặn lại thì làm sao?"
"Vậy ở lại đây với em luôn." Cô cười nói.
"Ồ, thế anh không cần kiếm tiền à?"
"Em đóng phim nuôi anh."
Liễu Du Bạch cười ra tiếng, "Bạn nhỏ đúng là nói khoác không biết ngượng, một bộ phim của em thì kiếm được mấy đồng?"
"Chỉ cần anh đừng có hở ra là mua nhà...!À, đúng rồi." Lương Tư Nguyệt đột nhiên nhớ tới cái gì, duỗi tay với điện thoại lại, "Tiền lúc trước nhận quảng cáo, còn có cát xê “Bình Minh Đến”,thêm vài thứ khác, em đều đã nhận được rồi, em trả anh tiền lúc trước còn nợ nhé!"
Liễu Du Bạch nhướng mày, "Sao em còn nhớ chuyện này vậy?"
"Alipay hay chuyển khoản ngân hàng?"
"..."
Lương Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Em nghiêm túc đó."
"Anh cũng nghiêm túc nói với em, không cần em phải trả, coi như cho em tiền tiêu vặt đi."
Lương Tư Nguyệt suy tư một lát, "Em mua cho anh cái đồng hồ nha? Đồng hồ của anh tầm giá bao nhiêu? Một trăm vạn tệ có phải hơi keo kiệt không?"
Liễu Du Bạch thật sự vô cùng bất đắc dĩ, duỗi tay cướp điện thoại của cô rồi ném sang một bên, "Em thật sự muốn chọc tức anh có phải không?"
"Không có mà..." Lời còn chưa dứt, đầu cô đã bị Liễu Du Bạch duỗi tay xoay sang một bên.
Mang một chút tính chất trừng phạt, anh cắn nhẹ môi cô, sau đó nghiêm túc cảnh cáo cô, "Chuyện này dừng lại ở đây, sau này không được nhắc lại nữa."
Cô bị đau khẽ kêu shhh một tiếng, cười nhắc nhở: "Em còn đang ốm đấy..."
Liễu Du Bạch lập tức hôn lấy cô, nuốt lấy giọng nói của cô, còn có viên kẹo chưa tan hết trên đầu lưỡi cô.
Lúc hai người sắp lau súng cướp cò, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lương Tư Nguyệt vội vàng đẩy Liễu Du Bạch ra, luống cuống tay chân sửa sang lại cái váy đã bị rối loạn của mình, sau đó mới trấn định nói: "Mời vào."
Molly và Tiểu Kỳ vào cùng nhau, hai người chọn được mấy nhà hàng, muốn hai người bọn họ quyết định, hoặc nếu chưa quyết định được muốn ăn gì, buổi tối có thể đi dạo chợ đêm, chợ đêm ở nơi này rất nổi tiếng, đồ ăn cũng ngon.
Lương Tư Nguyệt cười bổ sung: "Nhưng không sạch sẽ." Lúc đầu cô vừa tới đây, ăn đồ ăn ven đường bị tiêu chảy, tới giờ này lòng còn sợ hãi.
Hiển nhiên, sếp Liễu không phải người thích tham gia vào náo nhiệt của các quán ăn ven đường, anh nói vẫn nên tìm nhà hàng chính quy đi, sạch sẽ một chút.
Tầm nửa tiếng sau, bọn họ xuất phát.
Ra ngoài đúng lúc gặp mặt trời lặn, thành phố không bị bao phủ bởi những tòa nhà cao tầng nên có thể nhìn trọn vẹn quả cầu đỏ to tròn đang treo lơ lửng trên bầu trời.
Đường phố lộn xộn, người đi bộ, xe ba gác chen chúc trên đường, không có trật tự, đường bê tông đầy ổ voi ổ gà, khói bụi mù mịt, nhưng vì hoàng hôn quá mê người, tiện tay chụp một tấm ảnh, chẳng cần đến bộ lọc cũng đã tràn đầy màu sắc của một bộ phim nghệ thuật rồi.
Đây là một thành phố du lịch, không thiếu gương mặt người Trung Quốc, nhưng lượng người da trắng chiếm đa số.
Lương Tư Nguyệt từng lo lắng lỡ bị người ta chụp lại thì sao, nhưng cô cũng không phải diễn viên cấp bậc quốc gia gì, hơn nữa hiện tại cô còn đen sì như nữ quỷ thế này, chỉ sợ rất ít người có thể nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Hiếm khi có thể đi dạo phố với Liễu Du Bạch như những cặp đôi bình thường, dứt khoát đánh liều, cô trực tiếp nắm lấy tay Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười cười, siết chặt ngón tay cô.
Hai người Molly và Tiểu Kỳ tự mình đi dạo, đi theo không xa không gần, bảo đảm ông bà chủ có thể ở trong phạm vi tầm mắt của mình là được.
Xuyên qua phố chợ đêm, đi bộ tới nơi ăn cơm là một nhà hàng khẩu vị địa phương, bên trong được thu dọn rất sạch sẽ.
Bọn