Một tuần không gặp, giọng nói vẫn mềm mại đáng yêu như trong trí nhớ.
Văn Dục Phong trầm mắt, nét cười giữ nguyên, giọng nói càng khàn khàn hơn:
"Thật đáng tiếc, anh không nghe thấy."
Cậu ý vị thâm trường ngừng lại một chút: "Cho nên, em có phải nên giới thiệu lại cho anh nghe một lần không...!bạn học nhỏ?"
Ba chữ cuối cùng mang theo sự trêu đùa không chút che dấu, chọc cho cô gái đỏ hết cả tai.
Tần Tình mày nhất định phải kiên trì.
Tần Tình ở trong lòng tự khuyến khích bản thân, chẳng qua khi mở miệng giọng nói vẫn mềm mại như thế.
"Tần Tình."
Văn Dục Phong nghe thấy lời này, ánh mắt lóe lên, màu mắt càng thêm đen nhánh thâm thúy.
Giọng nói này...!
Chàng trai "à" một tiếng, đứng dậy, mỉm cười.
Thật sự là vừa nghe đã thấy dễ bắt nạt rồi.
Làm sao cậu nhịn được?
Sau khi cười xong, tầm mắt Văn Dục Phong hạ xuống.
Cậu nghiêng người ngồi lên nửa bàn bên kia của Tần Tình, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
"Anh hơi mệt, bạn học nhỏ, có thể cho mượn một chỗ ngồi không?"
"..."
Tần Tình nghe vậy thì ngốc ra một giây rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt vô tội mà nhìn về phía Văn Dục Phong.
Mắt hạnh hơi mở to, giống như mèo nhỏ kinh hãi.
Văn Dục Phong bị ánh mắt này nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, hai con ngươi như sương mờ ảo diệu, càng thêm thâm trầm sâu thẳm.
Chỉ là không đợi cậu mở miệng thì đã có một thanh âm tức giận vang lên ở phòng học cửa:
"Văn Dục Phong!"
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hứng thú bừng bừng bát quái của bọn học sinh lập tức sôi nổi tắt ngúm.
Qua hai giây, bọn họ mới dám nhìn trộm thầy chủ nhiệm đang đi vào lớp.
Phó Chính Nam đi đến trước bàn Tần Tình và Phương Hiểu Tịnh, nhìn Văn Dục Phong mà sắc mặt bực tới đỏ lên.
"Năm lần bảy lượt bắt nạt một cô gái nhỏ...!bản thân em không tốt, có phải cũng không muốn thấy người khác tốt không, hả?!"
"..."
Văn Dục Phong ý cười nhạt đi.
Qua hai giây, cậu lười biếng ngồi dậy, không cười không giận nhìn về phía Phó Chính Nam.
Phản ứng như vậy càng làm Phó Chính Nam lửa giận ngập đầu, ông giơ tay giận dữ chỉ Văn Dục Phong.
"Hai ngày trước vừa bị xử phạt vì đánh nhau với giáo quan, đã phê bình trước toàn trường rồi còn chưa nói, em lại muốn được một tấc tiến một thước phải không!"
Phó Chính Nam tức giận đến gân xanh trên trán nhảy lên: "Được, nếu em không muốn đi học, thầy nhất định sẽ giúp em xin trường học xin một tờ giấy đình chỉ! Đỡ mệt em phải đi gây tai họa cho những người khác!"
Những học sinh khác trong lớp nghe vậy liền kinh hồn táng đảm, không dám ho he một lời, duy chỉ có nhân vật chính là Văn Dục Phong thì lại thần sắc bình tĩnh như người đứng ngoài cuộc.
Dù là khi nghe được "giấy đình chỉ", cậu cũng chỉ khinh khỉnh cười, giọng nói lười biếng:
"Vậy làm phiền thầy Phó rồi, em nhất định sẽ phối hợp..."
"Thầy, thầy hiểu lầm rồi ạ."
Ngay khi tất cả mọi người đều nín thở bất động, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Phó Chính Nam và Văn Dục Phong đồng thời quay đầu, nhìn phía cô gái vừa nói chuyện.
Văn Dục Phong nhíu mày, ngầm ý ra hiệu với Tần Tình.
"..."
Tần Tình coi như không nhìn thấy, biểu tình nghiêm túc đối diện với Phó Chính Nam: "Vừa rồi là em đang muốn mượn sách giáo khoa của đàn anh, lần trước ở văn phòng cũng là em chủ động nhường chỗ ngồi, còn có..."
Giọng cô ngừng lại, cảm giác xấu hổ buồn bực từ trong con ngươi lướt qua.
"Còn có mấy hôm trước ở khu huấn luyện, vì đàn anh muốn đưa em tới phòng y tế cho nên mới xung đột với các giáo quan."
Lời này cô nói dứt khoát lưu loát, không có chút do dự nhút nhát, sau khi nói xong, ngược lại làm Phó Chính Nam cùng đám học sinh trong lớp đều ngây ngốc một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Phó Chính Nam lửa giận chưa tiêu, nhưng lúc này thấy cô gái nhỏ đứng ở trước mặt mình lời lẽ chính đáng thần sắc nghiêm túc thì cũng không lên tiếng được nữa.
Ông cau mày nhìn về phía Văn Dục Phong.
"Thật sự là như vậy sao?"
"..."
Văn Dục Phong chậm rãi đem ánh mắt từ trên người Tần Tình thu về.
Trong đôi mắt đen như có ánh lửa dập dờn.
Tần Tình ngược lại ánh mắt tha thiết nhìn cậu, hoàn toàn không nhận ra sự nôn nóng giấu ở trong ánh mắt cô.
"Đúng vậy!"
Qua hồi lâu, Văn Dục Phong rũ mắt, giọng nói bình tĩnh.
Trừ cái này ra, thêm một chữ cũng ngại nhiều.
Biểu tình Phó Chính Nam rất ngoài ý muốn.
Đây là lần đầu tiên ông thấy Văn Dục Phong chịu thua, khiến ông cảm thấy như gặp ảo giác vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng học có một thầy giáo đi vào gọi một tiếng.
"Thầy Phó, phiền thầy ra ngoài một chút."
Phó Chính Nam nhìn thoáng qua, sau đó thần sắc hòa hoãn quay đầu về.
"Được rồi, các em chuẩn bị tiết tiếp theo đi, việc này sẽ nói sau."
Nói xong, Phó Chính Nam quay đầu rời đi.
Chờ thân ảnh Phó Chính Nam biến mất ở cửa phòng học, Tần Tình thở phào một hơi, biểu tình nghiêm túc lập tức biến mất không dấu vết.
Trái tim căng thẳng đập thình thịch, chân cô mềm nhũn ngồi xuống.
Ngày đầu tiên nhảy lớp đã dám nói dối với chủ nhiệm lớp, còn làm trò trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp...!
Loại chuyện này mà làm nhiều thêm mấy lần, có lẽ sẽ giảm thọ mất!
Tần Tình nhăn khuôn mặt nhỏ oán niệm nghĩ.
Chỉ là cô chưa kịp thở phào xong thì giọng nam trầm thấp đã vang lên bên người.
"Em vẫn luôn thích giúp đỡ mọi người như vậy?"
Văn Dục Phong vừa mở miệng, Tần Tình đã bị buộc nhớ lại chuyện mình vừa thừa nhận quen biết người này trước mặt mọi người, tâm tình càng tệ khỏi tả.
"Đàn anh!", cô chậm rì rì ngẩng đầu lên: "Đây là tri ân báo đáp, không phải thích giúp đỡ mọi người."
Văn Dục Phong cười nhẹ: "Tri ân báo đáp? Giống như ngày đó em cứu anh sao?"
"..."
Tần Tình suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Đó là hiểu lầm..."
Văn Dục Phong lại không chờ cô nói xong, cười