Tần Tình ngơ ngác nhìn nam sinh vóc dáng cao lớn đứng trước mặt mình, đến khi người nọ lại cúi xuống lần nữa cô mới đột nhiên hoàn hồn.
Tần Tình theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Động tác này của cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng muốn người đang gần trong gang tấc như vậy không nhìn thấy thì hơi khó.
Ánh mắt Văn Dục Phong thấp thoáng ý cười đảo qua gương mặt cô gái nhỏ, sau đó cậu duỗi tay, cầm lấy khăn lau bảng trong tay cô gái.
"Tránh xa một chút.
"
Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai.
Tần Tình khẽ đáp "à", nghe lời lui một bước, lúc dừng lại, cô rối rắm nhăn mũi, cuối cùng quyết định lui về sau thêm mấy bước.
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh như đang cười, chỉ là rất nhanh liền trở về bình đạm như trước.
Cậu xoay người cầm khăn lau bảng.
Tần Tình ở bên cạnh ngây ngốc.
Chân dài thật tốt mà.
Cô nhăn mặt nghĩ, cúi đầu nghĩ đôi chân mảnh khảnh của mình.
Nhìn vài giây, Tần Tình thành thật thở dài.
Có lẽ đời này cô với mấy chữ "chân dài" này không có duyên phận rồi.
Tần Tình nghĩ quá tập trung, ngay cả khi giáo viên Vật Lý đi vào phòng học đến đứng bên cạnh cô từ lúc nào mà cô cũng không chú ý.
Mãi đến khi Thẩm Lương đột nhiên bật cười.
"Ấy, Văn Dục Phong, em đang lau bảng sao? Thầy còn tưởng lịch trực nhật trong lớp không có tên em chứ.
"
Tần Tình bị âm thanh đột nhiên vang lên bên người dọa sợ, theo bản năng tránh sang bên cạnh, sau đó cô mới quay về phía Thẩm Lương chào: "Em chào thầy.
"
Mà Lớp phó Lao động ở một góc trong phòng học nghe Thẩm Lương nói như vậy cũng không khỏi trầm mặc.
! Lịch trực nhật, đúng là không có tên Văn Dục Phong.
Cậu ta không dám phân công.
Lại nói Thẩm Lương, sau khi nghe thấy cô gái nhỏ ở bên cạnh chào hỏi, thầy cười tủm tỉm hỏi han.
"Bạn học Tần Tình, vậy em đang làm gì trên này vậy?"
"! "
Tần Tình nghẹn họng.
Cô thật sự không biết nên nói cái gì mới được! Nói đáng lẽ cô mới là người lau bảng, còn Văn Dục Phong chỉ là tới giúp đỡ sao?
Không đợi Tần Tình nghĩ xong, người bên kia đã lau sạch bảng, chân dài nhấc lên đi qua bên này.
Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua hai người, ném giẻ lau bảng sang một bên.
"Em trực nhật, bạn ấy trông coi.
"
Nam sinh cong môi, ánh mắt rơi xuống trên người Tần Tình.
"Đúng không, bạn học nhỏ?"
"! "
Tần Tình mặt ửng đỏ, đôi mắt thuần khiết không chớp nhìn Văn Dục Phong.
Thẩm Lương nghe vậy hơi nhướng mày: "Lại có người có thể phân công được cho em sao?", thầy nghiêng mắt đánh giá Tần Tình, vui đùa nói: "Xem ra tiểu tài nữ của chúng ta thật sự là không thể khinh thường.
"
"! "
Tần Tình bị ánh mắt thâm ý của Thẩm Lương nhìn đến mức không được tự nhiên.
Cô hướng về phía Thẩm Lương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn Văn Dục Phong một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng học.
Nhìn bóng dáng có vài phần hốt hoảng của cô gái nhỉ, đuôi mắt Văn Dục Phong giương lên, ý vị thâm trường nhìn ra cửa lớp.
Sau đó cậu mới quay về chỗ Thẩm Lương.
"Thầy Thẩm, em đi ra ngoài trước.
"
Thẩm Lương cười rất hiền từ, gật gật đầu.
Văn Dục Phong nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Tới bên ngoài phòng học, tầm mắt cậu đảo một vòng, quả nhiên thấy Tần Tình đang đứng ở cạnh tường.
Tần Tình nhận ra ánh mắt cậu đầu tiên, trong mắt cô hiện rõ vẻ hoảng hốt, chẳng qua một thoáng sau đã bình thường trở lại.
Khuôn mặt nhỏ của cô bạnh ra, nghiêm túc nhìn nam sinh đi đến trước mặt mình.
Đến khi Văn Dục Phong dừng lại, cô mới hơi rũ mắt:
"Thực xin lỗi, đàn anh Văn, những lời em nói buổi tối hôm đó mong anh đừng để trong lòng! Là em hiểu lầm anh, cho em xin lỗi.
"
"! "
Văn Dục Phong ban đầu không nói chuyện, chỉ một mực nhìn cô gái nhỏ, Tần Tình đợi nửa ngày không nghe thấy trả lời, nâng đôi mắt lên khó hiểu nhìn về phía cậu, bấy giờ cậu mới cười nhẹ, nhìn sang một bên khác.
"Điều anh tò mò chính là! ", cười xong, Văn Dục Phong quay mặt lại, ánh mắt rạng rỡ rơi trên mặt Tần Tình: "! Rốt cuộc em hiểu lầm anh cái gì?"
Đối với vấn đề này, Tần Tình có chút sầu muộn.
Cô chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình.
Chẳng qua dù nghĩ vậy nhưng lời ra khỏi miệng