Tần Tình ngơ ngác nhìn Văn Dục Phong bước tới.
Cho đến khi cậu cách cô không tới 2m, Tần Tình mới chợt hoàn hồn, khẽ "A" một tiếng, chột dạ lùi về sau.
Cô vốn cho rằng sẽ không gặp người này nữa, sao giờ lại gặp nhau rồi?
Ánh mắt Phó Hàm Lâm nguy hiểm nhìn Văn Dục Phong, chỉ riêng việc tầm mắt của đối phương từ lúc xuất hiện vẫn chưa hề liếc qua cậu ta, bất kể người này có gương mặt tuấn tú, hay là trong vẻ lười nhác mang theo khí chất sắc bén thì đều khiến Phó Hàm Lâm cảm thấy mười phần đe dọa.
"Tần Tình, cậu biết anh ta không?"
Phó Hàm Lâm lên tiếng hỏi cô gái trước mặt.
Tần Tình lắc đầu theo bản năng, do dự một lúc, lại gật đầu.
Kẹp tóc nhỏ phát sáng theo đó mà lúc lên lúc xuống, Văn Dục Phong cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Qua một lúc, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo sự lười biếng và giễu cợt vang lên.
"Em nên gọi anh là gì?"
"..."
Tần Tình chớp mắt rất chậm, sau đó cúi người: "Chào đàn anh!"
Văn Dục Phong hừ một tiếng, nhẹ vươn tay.
Vì vậy Tần Tình vẫn chưa kịp đứng thẳng, cô cảm thấy bả vai bị siết chặt, đợi cho thiên hoàn địa chuyển mấy giây, khi ánh mắt cô nâng lên, bản thân đã bị người ta ôm trong ngực, gương mặt Phó Hàm Lâm trở nên vô cùng khó coi.
Giọng nói dễ nghe cất lên trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng áp cô vào lồng ngực, ngữ điệu lẫn cả ý cười như có như không.
"Đây là em gái tôi."
Khóe mắt Văn Dục Phong nhướng lên, lơ đãng liếc nhìn sắc mặt Phó Hàm Lâm chớp mắt đã lạnh đến cực hạn.
"Cậu ăn gan hùm mật gấu sao...!dám có ý với em ấy?"
Nghe có vẻ như là đang đùa giỡn, không có gì nghiêm trọng, nhưng Phó Hàm Lâm bị đôi mắt đen đó nhìn chằm chằm liền rụt lại theo bản năng.
...!Giống như bị một dã thú theo dõi vậy.
Phó Hàm Lâm rất muốn kiên cường nói thêm vài câu, nhưng đối mặt với nam sinh cao hơn mình ít nhất 10cm, dù có kiên cường thì cậu ta cũng không nói nên lời được.
Cuối cùng, Phó Hàm Lâm chỉ có thể nhìn Tần Tình với ánh mắt phức tạp, nghiêng người vòng qua hai người, rời đi.
Đợi tới khi tay Văn Dục Phong rời khỏi vai Tần Tình, Tần Tình rốt cuộc cũng tỉnh lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng khẽ mở ra, giống như nai con đang hoảng sợ.
Cô vô tội quay sang một bên nhìn Văn Dục Phong, lông mi khẽ rung.
"...!Cảm ơn đàn anh."
Văn Dục Phong rũ mắt xuống, lười biếng nhìn cô.
"Ai dạy em từ chối tỏ tình với lý do cậu còn nhỏ này, lỡ cậu ta tức giận thì sao?"
Đôi mắt Tần Tình đầy ý cầu tiến hỏi: "Vậy phải làm sao đây ạ?"
"..."
Văn Dục Phong nhìn chằm chằm Tần Tình hai giây, cuối cùng không thể kìm được tiếng cười của mình, cậu quay mặt, nửa hết cách nửa thích thú "hừ" một tiếng.
Sườn mặt thanh tú cùng nụ cười lấp lánh của nam sinh khiến Tần Tình không khỏi giật mình.
Văn Dục Phong đưa mắt nhìn lại đây, trong con ngươi cất giấu ý cười liền bắt gặp ánh mắt Tần Tình đang nhìn mình.
Cảm xúc trong mắt cô gái quá đơn thuần, quá rõ ràng, giống như dòng nước trong veo thấy đáy, sạch sẽ thanh khiết, nhìn thoáng qua cũng có thể chiêm ngưỡng rõ ràng nơi sâu nhất.
Tim Văn Dục Phong đập lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến cậu hơi nheo mắt lại.
"Em mấy tuổi rồi?"
Tần Tình trả lời theo bản năng, chất giọng nhẹ nhàng: "Mười lăm."
Trả lời xong Tần Tình tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"..."
Bị đôi mắt đơn thuần ngây thơ của cô gái chiếu tướng, Văn Dục Phong dời tầm mắt đi, đầu óc trở nên thanh tỉnh hơn.
"...Ma nhập rồi!"
Cậu rũ mắt, nở nụ cười nhàn nhạt liếc nhìn Tần Tình nói.
"Vẫn là một đứa trẻ, tới chỗ này làm gì?"
Tần Tình cảm thấy trước và sau câu nói này, ánh mắt của người kia dường như có chút thay đổi.
Có vẻ như...!đã trở nên xa lạ?
Tần Tình không tìm ra điểm mấu chốt, nhưng bởi vì người này giúp mình hai lần, trong lòng cô cũng không phải phòng bị quá mức với con trai, mấy vấn đề đơn giản này không cần che dấu làm gì.
"Các bạn cùng lớp đang tổ chức tiệc chia tay cho em.", cô mím môi, ánh mắt trong veo vô hại: "Em là lần đầu đến đây."
"...Tiệc chia tay xong rồi thì về nhà đi."
Văn Dục Phong nghiêng người sang một bên, chuẩn bị đi, trước khi đi cậu vẫn không kìm lòng được, giơ tay sờ lên đỉnh đầu cô gái.
Mái tóc màu hạt dẻ mềm mại y như tưởng tượng, mềm đến mức khiến người ta không nỡ buông.
Lần đầu tiên bị người khác sờ đầu, Tần Tình ngây ngốc một chút, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong đã xoay người rời đi.
Chỉ còn lại một nụ cười lười biếng ném ra sau lưng.
"Lần sau khi gặp anh ở trường, nhớ quay đầu chạy đi...!Anh không phải là đàn anh tốt gì đâu."
Đứng một lúc lâu, hành lang dài trước mặt Tần Tình đã không còn ai, cô nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.
......!
Cuối tuần kết thúc, Tần Tình bắt đầu ngày nhập học đầu tiên ở trường Nhất Sư.
Buổi sáng, Lê Tịnh Hà hiếm khi có thời gian chủ động lái xe đưa Tần Tình đến trường học.
Bởi vì Tần Tình chưa kịp dọn đến Phú Lâm Uyển, lộ trình hơi xa nên sáng sớm hai người đã lên xe xuất phát.
"Tiểu Tình, đối với tiến độ học tập của mình, con có cách nghĩ gì không?"
Khi dừng ở chỗ đèn đỏ đầu tiên, Lê Tịnh Hà làm như vô tình hỏi.
Tần Tình chuẩn bị tới báo danh ở lớp mới, có chút bất an trong lòng, nghe xong câu hỏi của Lê Tịnh Hà, cô trả lời không chút suy nghĩ.
"Chương trình học lớp chín khá dễ, học kỳ này con không có áp lực gì."
"Uhm, mẹ đã nghe chủ nhiệm lớp cũ của con nói qua."
Lê Tịnh Hà trả lời: "Những đứa trẻ khác lên lớp đều dùng bàn để đầy sách, chỉ có bàn con là sạch sẽ."
Tần Tình nghe xong vô cùng lo lắng, cô không nhịn được quay mặt sang quan sát biểu tình của Lê Tịnh Hà, sau khi nhìn thấy cảm xúc mềm mại trên mặt Lê Tịnh Hà, trái tim Tần Tình Xuyên thả lỏng.
Ánh mắt cô cũng nhanh nhẹn hơn một chút: "Đó là vì con đều cất trong đầu."
"..."
Lê Tịnh Hà quay đầu nhìn Tần Tình một cái nhìn đầy ẩn ý: "Mẹ cũng nghe nói lúc người khác đang ôn tập cho kỳ thi sắp tới, con ở trong lớp Toán viết tiểu thuyết, sau đó bị giáo viên dạy Toán xé rồi?"
Tần Tình nghe đến đây đột nhiên tái mặt, quay đầu lại: "Mẹ, lần sau con sẽ không..."
"Mẹ không có ý trách con.", Lê Tịnh Hà cắt ngang lời Tần Tình: "Hơn nữa mẹ cũng có thể hiểu được.
Nghe thầy cô nói, tình hình học tập của con năm lớp chín về cơ bản học và chơi không khác nhau mấy, với tiền đề như vậy nhưng thành tích mỗi lần thi Toán đều điểm tối đa, Vật lý, Hóa học cũng thế...!Hơn nữa, trong lúc ôn tập, giáo viên thực sự không dạy được cho con kiến thức mới nào."
Giọng điệu bình tĩnh của Lê Tịnh Hà khiến tâm tình của Tần Tình lúc lên lúc xuống, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Hơn nữa mẹ biết cách đây không lâu con mượn sách của Tần Hạo, đã tự học xong Toán của lớp mười.
Vậy nên, mẹ đã suy nghĩ kỹ tình hình của con, cũng cùng Chủ nhiệm Tôn Hưng thảo luận qua, cả hai đều cho rằng con thực sự có năng lực, sau khi tốt nghiệp Trung học cơ sở, nội trong hè hoàn thành xong chương trình học năm lớp mười, sau đó chỉ cần thông qua bài kiểm tra là có thể trực tiếp học lớp mười một rồi."
"..."
Tần Tình từ từ đưa tay lên, cúi mặt xuống: "Mẹ, con muốn đi nghỉ hè với các bạn cùng lớp..."
Cô nói không hết câu, Lê Tịnh Hà liền không vui nhăn mặt.
"Trước đó mẹ nói với con như thế nào, mỗi giai đoạn trong đời người đều có một nhiệm vụ.
Giai đoạn học sinh là thời gian cho việc học tập, bỏ lỡ giai đoạn hoàng kim này, sau này con hối hận cũng không kịp đâu!"
Lê Tịnh Hà đưa mắt qua, nhìn thấy Tần Tình cúi đầu, đến vẻ mặt cũng không nhìn rõ được, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Khi con không còn là học sinh nữa, con có thể tự sắp xếp thời gian của mình, muốn đi đâu chơi mà không được...!chuyện này mẹ và Chủ nhiệm Tôn Hưng đã thảo luận qua, thầy ấy cũng rất tán đồng, cũng muốn bồi dưỡng con thật tốt, con không thể phụ sự kỳ vọng của mẹ và ba còn có thầy giáo dành cho con."
Trong xe im ắng rất lâu.
Rất lâu sau đó, bàn tay nắm chặt chiếc váy kẻ ô từ từ buông lỏng, cô gái ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hai học sinh không mặc đồng phục vừa chạy vừa cười nói đi ngang qua cửa kính ô tô.
"...Vâng, con biết rồi."
Tần Tình nhìn cô gái ngoan ngoãn yên tĩnh phản chiếu trên cửa kính xe, nhẹ nhàng nói.
............!
Trong khoảng hơn một tháng trước kỳ thi tuyển sinh, lớp 9-3 của Nhất Sư chuyển tới một bạn học mới.
Bạn học mới xinh đẹp, tính tình an tĩnh, cử chỉ đáng yêu, trong mắt cả lớp khó có thể nhận ra khuyết điểm nào.
Nhiều học sinh, đặc biệt là các bạn nam, muốn tạo cơ hội để kết bạn với bạn học mới, thật tiếc là bạn học mới quá văn tĩnh, hầu hết thời gian đều không chủ động bắt chuyện, khiến không ít người đen mũi.
Bạn học mới chuyển tới được mấy ngày, kỳ kiểm tra hàng tháng cuối cùng của lớp 9 kết thúc.
Ngày công bố kết quả, các bạn trong lớp cuối cùng cũng tìm ra "khuyết