"Em nghĩ mang chai nước trả cho anh, thì chúng ta tính toán xong sao?"
Thanh âm của nam sinh hơi lạnh_____
"Huống chi, vẫn là em không uống qua?"
"..."
Tần Tình ngơ ngác ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn nam sinh đứng trước mặt mình đang cúi người xuống, lông mi hơi cong chớp nhẹ, sau đó lại chớp một chút.
Cô cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.
Ví như, cô có phải hay không nghe nhiều hơn một chữ không?
_______Hẳn là người này hiểu lầm cô đã uống qua?
Nghĩ như vậy Tần Tình hoàn hồn, cũng đến lúc này, cô mới cảm thấy khoảng cách của hai người thật sự có chút quá thân cận.
Đến nỗi hơi thở nóng rực trên người cậu do vừa mới vận động đều muốn dính lên người cô.
Tần Tình vội nâng tay, đem chai nước chen vào giữa hai người, ngăn cách hơi thở có chút ái muội kia.
"Em không lừa anh, em thật sự không có uống qua."
Đôi mắt rơi xuống bình nước khoáng đang cản trở tầm nhìn của cậu, ánh mắt Văn Dục Phong lành lạnh liếc nhìn chai nước một chút, môi mỏng tiện đà hơi nhếch.
Cậu nâng tay trái lên, chống lên phía sau tường, còn lại tay phải nhẹ nhàng quơ, đem chai nước được xem là chướng ngại vật ở trước mắt mình bỏ qua một bên.
Tầm mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau.
Ánh mắt Văn Dục Phong rơi xuống cánh môi hơi khô khốc của cô gái nhỏ.
Đôi mắt nam sinh không khỏi đen hơn.
______
"Vậy em uống một ngụm."
"...Cái gì?"
Tần Tình ngạc nhiên đến mở to mắt hạnh xinh đẹp.
Văn Dục Phong mặt không đổi sắc, lặp lại lần nữa, con ngươi nhìn cô gái nhỏ lại có chút sáng hơi lóe.
"Uống một ngụm, anh liền thả em đi."
"..."
Đôi mắt Tần Tình mở lớn hơn.
Lúc này đây, cô vô cùng chắc chắn mình không có nghe lầm, mà theo cô xâu chuỗi những lời nói lại với nhau, mặc dù cô còn chưa có thể hoàn toàn lý giải tâm tư của Văn Dục Phong, nhưng cô lại cảm giác được mặt mình hơi nóng lên.
Tần Tình hơi bực mình mà nhìn Văn Dục Phong, hình tuyết đẹp tuyệt mĩ nhàn nhạt tinh tế mi cũng nhíu lại.
"Văn Dục Phong...!"
Cô cắn răng nghĩ nói là lời tàn nhẫn những vẫn không thể, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng thanh âm mềm mại hô một tiếng.
"Em càng kêu như vậy, anh càng không muốn thả em đi."
Văn Dục Phong lại đè ép xuống dưới một tấc, khoảng cách ở giữa hai người vốn đã rất gần bây giờ lại ngắn thêm một đoạn.
Mấy học sinh vui đùa ầm ĩ từ bên ngoài khu dạy học đi vào từ cửa sau, vài người mắt sắc nhìn thấy chỗ tối bên này có bóng người_____
"Ách, chỗ này trong trường học cũng có thể hẹn hò? Học theo được nha, chỗ này đúng là một nơi khá tốt đó chứ."
"..."
Vốn gương mặt Tần Tình đã ửng đỏ bây giờ càng là nóng bỏng lên, cô muốn từ khoảng trống dưới cách tay của Văn Dục Phong tránh thoát.
Chỉ là cô còn chưa hành động, đã bị nam sinh tựa như sớm cố ý trực tiếp đem cánh tay tinh tế kiềm giữ trên mặt tường.
Đồng thời Văn Dục Phong đứng thẳng người, áp tới trên người cô.
Sau khi đem thân hình cô gái nhỏ che lấp đi, đôi mắt cậu lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.
Ánh mắt lưỡi dao lạnh lẽo, những chỗ quét qua như không khí đều bị bổ ra cái khe
_____
"Cút!"
Không cần thêm lời dư thừa, chỉ một chữ, đám học sinh thấy rõ người đang nghiêng mắt nhìn qua, nhất thời liền dọa đứng tại chỗ.
Qua vài giây, vài người lấy lại tinh thần, cuống quít nói xin lỗi bước nhanh rời đi.
Vì vậy chỗ này bây giờ cũng chỉ còn lại hô hấp của hai người.
Tần Tình giãy giụa không có kết quả, buồn bực ngẩng đầu lên nhìn nam sinh.
"Văn Dục Phong, anh buông em ra."
"...Bây giờ muốn chạy?"
Văn Dục Phong từ từ thu hồi tầm mắt: "Lúc trước khi anh cảnh cáo em, sao em lại không nghe theo?"
Tần Tình nắm lấy ngón tay mảnh khảnh, mắt hạnh trợn to cất giấu đi cảm xúc bất lực: "Khi đó em lại không nhìn thấy..."
Nói đến một nửa, cô lại cắn môi dưới không chịu nói tiếp.
"À, chỉ bởi vì thấy quyển tạp chí kia."
Văn Dục Phong thế cô nói tiếp.
Khóe môi cậu khẽ nâng lên nhẹ nhàng, tuy là đang cười, ngũ quan cũng thanh tuấn phong lưu, nhưng cặp kia đen nhánh con ngươi lại chỉ có lạnh lẽo mà thâm trầm hung lệ.
"Làm sao, bây giờ mới biết anh không phải thứ tốt lành gì à, muốn cách anh càng xa càng tốt sao?"
"..."
Môi dưới của Tần Tình bị cô cắn đến trắng bệch.
...Không phải.
Cô không có nghĩ như vậy.
Cô chỉ là có chút không tiếp nhận được...
Cô chỉ là có chút không tiếp nhận được, nam sinh kia cười đến sạch sẽ thoải mái, làm tâm tình người ta như tắm dưới ánh nắng ấm áp, lại đọc loại tạp chí đó, thậm chí dùng ánh mắt đó...
Lúc này đây, không chờ Tần Tình suy nghĩ xong, đáy mắt nam sinh đã tối tăm cảm xúc cũng không áp chế được.
"Theo em nghĩ thì anh là bộ dạng gì? Hiếu học, cầu tiến, nghe lời, đi học đúng giờ, tuân thủ kỷ luật?"
Môi mỏng cong lên, độ cung có ba phần đường hoàng, ánh sáng trong mắt đen lạnh lùng của cậu càng rạng rỡ ________
"Thật xin lỗi, Tần Tình, anh không phải.
Từ lúc bắt đầu, anh đã không phải."
Thân hình cô gái nhỏ hơi sững lại.
Mắt cô nâng lên, ngơ ngẩn nhìn về nam sinh.
Đây vẫn là lần đầu tiên, cô nghe người này kêu thẳng tên họ mình.
Trong ánh mắt người nọ có một loại cảm xúc gì đó mà cô không dám nhìn thẳng.
"Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, tán gái_______ tuy rằng khá đáng tiếc, nhưng cái đó mới là anh."
Văn Dục Phong buông xuống mắt, mặt không biểu tình nhìn Tần Tình: "Từ lần đầu tiên em gặp anh, em nên biết________ nếu đã đến lúc này, em chỉ có thể tiếp nhận người như anh________."
"..."
Mắt của cô gái nhỏ rũ xuống, một lúc lâu sau cô mới mở miệng, nhẹ giọng nói:
"Em không thích."
"...Cái gì?"
Đôi mắt nam sinh nhẹ nhàng mị lên.
Tần Tình chậm rãi ngẩng mặt, con ngươi trắng đen rõ ràng, cảm xúc cũng dần dần ổn định.
"Anh như vậy là không đúng....!không đúng, em không thích, cũng không muốn tiếp nhận."
Thanh âm cô gái nhỏ như cũ mềm mại, nhưng lại mang theo một chút kiên định của bản thân.
Ánh mắt Văn Dục Phong như bị cái gì chập một chút, nhưng cực nhanh vẻ đau xót từ bên trong chỉ lóe qua rồi mất.
Giây lát sau, cậu bỗng dưng đứng dậy, cười khẽ rồi thối lui một bước.
Tiếng cười mang theo gần như hờ hững lạnh lẽo.
"Em có thích hay không, liên quan gì đến anh?"
"..."
"Em cho rằng là sai, nhưng anh lại không cho là như vậy."
Cậu quay người hướng về thang lầu đi tới, thanh âm bỏ lại sau lưng.
"Nếu em không muốn tiếp nhận, vậy cũng rất tốt.
Từ hôm nay trở đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa________ về sau em thấy anh, cứ xem như không quen biết, đi qua là được.
Anh cũng sẽ làm được."
"..."
Thật lâu sau đó, dưới cầu thang chỉ còn một mảnh trống vắng cùng hô hấp của một người mà thôi.
Tần Tình nắm chặt chai nước trong tay, chậm rãi cúi đầu.
Qua vài giây, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Cảm giác chua xót trong mắt không biết vì sao tới bị cô đuổi xa.
............
Ngày hôm sau, Tần Tình dậy thật sớm.
Bà nội Tần còn ở phòng bếp làm bữa sáng bị chấn kinh không nhẹ.
"Điềm Điềm, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?"
Tần Tình nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.
Tính toán thời gian một chút, cô đi vào toilet.
"Bà, sáng nay cháu phải đến trường sớm."
Bà nội Tần lên tiếng, từ trong phòng bếp oán giận:
"Trường học của cháu, làm sao càng ngày càng nghiêm khắc rồi?"
"..."
Tần Tình đã bắt đầu rửa mặt không lên tiếng.
Cô tự nhiên không thể nói, cô vì tránh cùng người nọ đụng nhau, mới muốn ra cửa sớm...
Trước tiên là ăn sáng xong, Tần Tình liền bắt đầu thu dọn đồ vật của bản thân.
Bà nội Tần còn đang ngồi trên bàn ăn, trong phòng cũng an tĩnh.
Tay đang thu dọn đồ vật của Tần Tình hơi ngừng lại, qua vài giây cô rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
"Bà nội, bà nói...!có người biết rõ bản thân làm sai, nhưng lại không chịu thừa nhận không?"
Bà nội Tần vốn đang mang kính lão ngồi trên bàn ăn lật tạp chí, nghe xong lời này, trong tay dừng lại, quay đầu cười tủm tỉm.
"Sao lại không có?"
"..."
Tần Tình thân mình quay lại khó hiểu nhìn bà nội Tần.
Bà nội Tần cười lắc lắc đầu.
"Ông nội cháu phúc mỏng, chưa thể nào gặp cháu một lần thì đã đi rồi.
Nên cháu cũng không biết cái tính kia của ông ấy."
Như nhớ tới điều gì rất xa xưa, bà nội Tần trầm mặc trong chốc lát, kính viễn thị phản chiếu qua ánh sáng nhu hoà.
Bà cười lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.
"Có một số người, cháu muốn họ nhận ra sai lầm của bản thân, còn không bằng cháu kêu bọn họ lăn vào chảo dầu....!Không phải tính cách nào, đều sẽ học được cúi đầu."
Suy nghĩ gì đó, bà lại lắc đầu phủ định lời nói mình vừa nói.
"Cũng không phải học không được, chỉ là đối bọn họ, quá khó khăn."
Tần Tình cái hiểu cái không, lại nghe bà nhắc tới ông, cô sợ đụng đến chuyện thương tâm của bà nội, nên cũng không dám hỏi nữa.
Một lát sau, cô đã thu dọn xong, nói một tiếng với bà nội Tần, liền đi ra cửa.
Trong phòng quay về với an tĩnh, một lúc rất lâu sau, bà nội Tần mới thở dài một tiếng.
Sau khi thở dài, bà cũng dần dần hoàn hồn, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía sô pha, liền "ai da" một tiếng.
______
"Tối qua còn nói nhiệt độ xuống thấp, buổi sáng lạnh như vậy, sao lại quên đem theo áo khoác thế này?"
............
Không phụ "kì vọng" của bà nội Tần, Tần Tình vừa đến trong phòng học, liền hoài nghi bản thân muốn cảm.
_____Thanh Thành cuối tháng 9, sáng sớm và giữa trưa chênh lệch nhiệt độ trong ngày xưa nay có thể thiếu chút nữa thành hai mùa.
Để bắt kịp nhiệt độ hạ thấp hôm nay, cô đi ra cửa sớm hơn nửa giờ, cô cố đi trong gió lạnh run rẩy tim đập nên khi tới bên ngoài phòng học, Tần Tình cảm thấy đầu mình bắt đầu có chút mê mang.
Buông cặp sách xuống, Tần Tình đi lấy ly nước ấm, trở lại chỗ ngồi liền nằm sấp xuống
Sau buổi đọc sớm, trong suốt nửa số tiết học buổi sáng, cô chỉ mơ mơ màng màng, đến cả người nọ tới phòng học khi nào cô cũng không hay biết.
Sau khi chấm dứt gần hết tiết học buổi sáng, chỉ còn một tiết cuối cùng.
Lúc này cũng đã gần tới giữa trưa, thời tiết cuối hạ nóng bức ở trong phòng không có điều hoà phả ra, quạt ở trên đỉnh đầu của Tần Tình đã bị Phương Hiểu Tịnh mở.
Người bị cảm vốn kỵ lạnh, hơn nữa quạt trên đỉnh đầu lại thổi gió, từ trong ra ngoài lại từ ngoài vào trong cứ liên tục lặp lại ăn mòn đi ý thức của Tần Tình.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến hết tiết ba, Phương Hiểu Tịnh và những học sinh chung quanh đều đi ra ngoài, Tần Tình chống tay dậy đi tắt quạt.
Trên đường đi