Tần Tình cũng không biết tại sao, nếu là người khác họ kêu như vậy rất dễ dàng, nhưng bắt cô kêu như vậy, cô lại thấy rất khó mở miệng.
Chỉ là sau khi cô lấy hết can đảm để kêu, đầu nhỏ cúi thấp xuống đợi đáp lại, nhưng đợi nửa ngày cũng chưa nghe thấy động tĩnh gì.
Tần Tình hơi do dự, nhưng vẫn ngẩng mặt lên.
Đứng ở trước mặt cô gái nhỏ là nam sinh đang dựa lưng vào cây Hoè, mắt đen không chớp nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt đang cất giấu cảm xúc phập phồng khó có thể nói rõ.
Bị Văn Dục Phong nhìn như vậy, bản năng sinh vật của cô liền phát hiện được nguy hiểm, dây anten lập tức dựng lên.
Canh lúc nam sinh còn đang thất thần, Tần Tình duỗi tay cướp lại cặp sách, sau đó xoay người chạy.
Trên thực tế, trước một giây khi cô hành động, Văn Dục Phong đã hoàn hồn.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là không dám coi thường vọng động_____ cậu sợ lúc này nếu cậu làm cái gì thì "bạn ngồi cùng bàn" này của cậu mắt thấy vừa mới đến tay còn nóng hổi khả năng sẽ lại chạy mất.
Cho dù đã trấn an bản thân rồi, nhưng vẫn là kiềm chế cảm xúc trong lòng có chút lao lực.
Đôi mắt đen như mực của cậu vẫn nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ, dưới cằm là đường cong sắc bén, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển.
...Không sao.
Văn Dục Phong rũ mắt, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt_____
Tương lai còn dài.
Bên này cảm xúc của cậu vừa mới bình phục được chốc lát, bên kia vườn trường, đã thấy thân ảnh của Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đang từ xa đi tới.
"Ấy? Dục ca?"
Lý Hưởng mắt sắc, nhìn quanh một vòng rồi mới nói với người đang đứng dưới cây Hòe.
Cậu tò mò hỏi: "Bạn học mới đâu rồi? Sao Dục ca đứng đây có một mình vậy?"
Triệu Tử Duệ kéo Lý Hưởng một phen.
Vừa mới cậu còn chưa tới đây thì đã chú ý tới, vốn dĩ trong tay Văn Dục Phong xách một cái balo nữ nhưng giờ thì không thấy nữa_____ vậy hiển nhiên là ở giữa đã xảy ra biến cố, khiến hai người phải tách ra tự mình đi trở về.
Chỉ tiếc cho dù cậu ta có tâm kéo Lý Hưởng, vẫn là không thể ngăn cản Lý Hưởng khuấy cái hồ nước này lên.
"..."
Đuôi mắt Văn Dục Phong hơi giương lên, cười như không cười liếc mắt nhìn Lý Hưởng một cái.
Ánh mắt lại rất lạnh lẽo.
Cổ Lý Hưởng co rụt lại.
_____ thấy vẻ mặt này của Dục ca, cho dù có trì độn hơn nữa cậu cũng biết bản thân là chọc giận người ta rồi.
Nhưng thật sự là cậu có chút tò mò, rốt cuộc là bạn học mới vừa rồi còn theo chân Dục ca giờ lại làm sao vậy_____ vừa rồi khi ra phòng học, không phải còn rất tốt sao?
Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của Lý Hưởng, Văn Dục Phong từ đang dựa lưng vào cây Hòe lại ngồi dậy, tay cắm túi quần đi ra ngoài.
Nam sinh vừa đi vừa không chút nào để ý mở miệng: "Anh họ cô ấy tới đón, nên cô ấy đi về trước rồi."
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đang đi theo ở phía sau còn chưa đuổi kịp tới lại nghe cậu nói vậy cả hai không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lý Hưởng đè thấp thanh âm nói: "Tao bây giờ mới biết đấy, cô gái nhỏ át vía Dục ca tới vậy à?"
Triệu Tử Duệ thở dài: "...Tới bây giờ mày mới biết?"
"..."
Bị Triệu Tử Duệ nhìn bằng ánh mắt "quan ngại thiểu năng trí tuệ", Lý Hưởng tức giận không nhẹ: "Tao đã sớm biết, tại tao chưa nói mà thôi!"
Như muốn cứu vớt lại vài phần mặt mũi, cậu nói thêm câu: "Tao còn biết, hoa khôi Lăng, Tề Lộ Lộ còn có những bạn học nữ khác, đều do dính Dục ca quá chặt cho nên mới không có chút hiệu quả nào.
Nếu bọn họ đều giống như bạn học nhỏ này của chúng ta, lúc xa lúc gần như vậy, nói không chừng Dục ca đã sớm____"
"Đã sớm cái gì?"
Bỗng dưng một thanh âm khàn khàn mang theo chút ý cười vang lên đánh gãy lời của Lý Hưởng.
"..."
Lý Hưởng chỉ cảm thấy lông tơ phía sau gáy đều đã dựng lên.
____ Cậu phát hiện ra giác quan và sự nhạy bén Dục ca đã càng ngày càng cao, chủ yếu là bây giờ sao Dục ca đi đường không phát ra chút âm thanh nào hết vậy?
Trong lòng Lý Hưởng không ngừng kêu khổ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể quay đầu lại nghênh đón mưa rền gió dữ.
Văn Dục Phong đang đứng ở phía trước cách cậu không xa, môi mỏng còn hơi nhướng lên, con ngươi lại không thấy nửa phần ý cười.
Thấy Lý Hưởng xoay người, Văn Dục Phong không nhanh không chậm mà đi về phía trước một bước.
Ánh mắt mang theo lạnh băng và sắc bén cùng đang đè ép cảm xúc xuống______
"Lý Hưởng, tao nhắc một lần cuối cùng_____ về cô ấy, tốt nhất mày đừng nhiều lời."
Theo giọng nói, độ cung khóe môi cũng dần dần mạt bình.
"...Vì tao chán ghét những kẻ phê bình cô ấy, cho dù kẻ đó là ai cũng vậy."
Sau khi nói xong, Văn Dục Phong đã mặt vô biểu tình, chỉ có đôi mắt là còn đang cất giấu cảm xúc dao động thâm thúy.
Lý Hưởng nuốt xuống nước miếng, cố gắng nở một nụ cười đáp.
"Đã biết Dục ca, không có lần sau, em...!em bảo đảm."
"Tao còn có việc, về trước."
Văn Dục Phong mặt vô biểu tình nói xong lời liền xoay người đi.
Mà cùng lúc đó, ở cách đó không xa đang dừng một chiếc xe hơi.
"Tiểu Tình, em đang nhìn gì vậy?"
Đang ngồi trên ghế điều khiển Tần Hạo theo ánh mắt của Tần Tình nhìn lại chỉ thấy một bóng dáng nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng quần đồng phục đang đi khuất vào đám người.
Mà khi Tần Hạo quay đầu trở về, lại phát hiện Tần Tình vẫn không nghe thấy lời của mình nói, như cũ đang nhìn bên ngoài thất thần.
"Tiểu Tình??"
Tần Hạo kêu lớn hơn.
Tần Tình chợt hoàn hồn, sắc mặt hốt hoảng, cô túm trở về những thanh âm trôi qua bên tai lúc nãy, sau đó lắc lắc đầu.
"Không có gì...!không có gì, em đang ngẩn người chút thôi."
Tần Hạo hơi nheo mắt, rồi lại nhìn về phương hướng kia, sau đó mới mở miệng nói với Tần Tình: "Cho nên người lúc nãy, chính là nam sinh mà em nói học cùng lớp rồi cho em mượn áo khoác đúng không??"
Tần Tình hơi chần chờ, chỉ là dưới ánh nhìn của Tần Hạo, cô thật sự không thể nói dối được.
Qua hai giây, cô mới chậm rì rì gật đầu.
"...Dạ."
Ngay khi nghe một chữ này chuông cảnh báo trong lòng Tần Hạo đã vang lên mười tám biến cùng với một thanh âm đang nói "Em gái nhà mình bị tên vô lại mơ ước" cảm giác nguy cơ cảm tràn ngập nội tâm của cậu.
Mà đến bây giờ, cậu mới đột nhiên cảnh giác, bộ dáng của Tần Tình lúc nãy khi mới bước lên xe, gương mặt ửng đỏ_____ vốn cậu nghĩ là do cảm mạo phát sốt gây ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như còn có khả năng khác nữa?
Sau khi nghĩ lại, cả người cậu đều cảm thấy không khỏe.
"Tiểu Tình,", Tần Hạo khởi động xe hơi, dưới đáy lòng không ngừng nói với bản thân phải yên tĩnh chờ biến, vì thế tận lực nói sao cho không nghe ra được dị thường gì: "Từ hôm nay trở đi, buổi trưa anh sẽ tới đón em tan học?"
"...Dạ?"
Tần Tình ngẩn ra một chút, khó hiểu nâng lên khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Tần Hạo.
Sau đó nàng lắc lắc đầu: "Không cần, anh họ, như vậy làm phiền anh lắm.
Từ trường Đại học của các anh đến nội thành xa lắm mà."
Tần Hạo thần sắc bất động.
"Không sao, như vậy mỗi ngày anh vừa có thể đưa em về nhà bà nội, vừa có thể nếm được tay nghề của bà, cũng đỡ phải chịu độc hại ở nhà ăn Đại học."
Vừa nghe Tần Hạo nói lý do này, tự nhiên Tần Tình không thể tiếp tục cự tuyệt, vì thế cô cũng chỉ có thể cúi thấp đầu đáp.
"Vậy được, cảm ơn anh họ."
"..."
Tần Hạo vừa lòng gật đầu.
_____có cậu sớm tối đưa đón Tần Tình, tuyệt đối không cho những tên vô lại đó có cơ hội.
Lại còn có thể gần gũi biết địch biết ta...
Nghĩ như vậy, khiến cậu không khỏi cảm thấy bản thân mình đã đưa ra một quyết định cực kỳ sáng suốt, trên mặt đều lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị.
Tần Tình đang ngồi ở ghế bên cạnh ghế điều khiển lơ đãng nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ dời đi ánh mắt, khuôn