Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Tán thưởng


trước sau

Mãi cho đến rất nhiều năm sau này, người khác hỏi Tần Tình, một màn không thể nào quên được trong cuộc đời cậu là dáng vẻ gì. Tần Tình cũng sẽ không cầm lòng được mà nhớ tới ngày này.

Ở một quán bar bình thường như vậy, ánh đèn mập mờ, bên ngoài có thể nhìn thấy được, hỗn loạn ầm ĩ như đến từ một thế giới khác, mà con ngươi của cô chỉ tràn ngập một bóng người này, vậy mà trong cõi trời đất này chỉ còn lại cô và người trước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô chân chính hiểu được từ “kinh diễm” này.

__________

Không nhiều lời, chỉ một câu “xin em” áp lực lại khắc chế vậy là đủ rồi.

Trong rất nhiều năm sau đó khi cô miêu tả lại cảnh tượng này cho người bạn đã đưa ra vấn đề này, người bạn sau khi cảm khái thật lâu không nhịn được mà cảm thán: “Nếu ở thời niên thiếu tớ cũng trải qua một đoạn kinh diễm như cậu, vậy đây nhất định cũng sẽ trở thành cảnh tượng khó quên nhất trong đời tớ________ đến tám mươi tuổi tớ còn có thể khoe với cháu trai cháu gái của mình.”

Nhưng lúc đó Tần Tình chỉ điềm tĩnh cười, lắc đầu: “Đáng tiếc, đây không phải là cảnh tương khó quên nhất.”

Người bạn kinh ngạc: “Đây còn không phải?”

“Một màn đó ở vài giây kia quả thực có thể gọi là “khó quên nhất cuôc đời,...”, Tần Tình cười đến mặt mày hơi cog, mơ hồ còn mang theo mềm mại vô hại: “Đáng tiếc, chỉ là sau khi nói ra câu kia, anh ấy liền lăn ra sô- pha ngủ đến bất tỉnh nhân sự.”

Người bạn: “...”

Qua một hồi lâu, biểu tình của người bạn khó có thể tự khống chế mới giãy giụa hỏi: “Sau đó...thì sao?”

“Sau đó à... sau đó anh ấy được đưa trở về nhà.”

Tần Tình nhìn về phía xa, không khỏi nhẹ nhàng hạ mắt.

...............

“Cẩn thận_____ đúng, từ từ thôi____”

Dọc đường của Giải trí Phong Hoa một chiếc xe màu đen dừng lại. Kiều An cùng người khác đem Văn Dục Phong đang ngủ đỡ vào trong xe, sau đó mới thở ra hơi thở thật dài lại nhẹ nhàng, quay lại nhìn về hai cô gái nhỏ đứng ở phía sau.

Ánh mắt của Kiều An không dấu vết mà đem một thân ảnh nhỏ xinh trong đó đánh giá một lần, trong lòng cười khổ, bước qua.

“Tôi là Kiều An, Kiều trong ‘kiều mộc’ (cây cao to), An trong ‘an tĩnh’. Tôi và Dục ca làm bạn với nhau hai năm, chỉ là hôm nay quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy vị bạn học [1] này, không quá quen thuộc, không biết nên xưng hô như thế nào với bạn?”

[1] Trong bản raw, Kiều An gọi Tần Tình là tiểu thư/ Tần tiểu thư. Nếu để “tiểu thư” có vẻ quá trang trọng và không thích hợp với địa vị của Tần Tình cho lắm. Còn nếu trans theo Trung văn hiện đại, dịch thành “cô”/ “cô Tần” thì cách gọi này không phù hợp với độ tuổi của Tần Tình. Nếu tớ hay bằng chữ “bạn”/ “bạn học” vừa đủ lịch sự cũng như khách sáo, cùng phù hợp với độ tuổi của người được gọi- Tần Tình.

“...”, lần đầu tiên bị người khác xưng hô đứng đắn như vậy, thần sắc của Tần Tình có chút mất tự nhiên, chẳng qua rất nhanh cô liền tiếp lời: “Tôi là Tần Tình, Tần trong ‘Tần Hán’, Tình trong ‘tình thiên’.”

“À, thì ra là bạn học Tần.”

Kiều An cười gật đầu, hai lòng bàn tay cọ xát vào nhau, mày hơi chau lại, tươi cười bất biến.

“Tôi thấy bạn học Tần và Dục ca hình như quen biết? Không biết hai người là...”

Lời nói chưa hết, Tần Tình cũng đã hiểu rõ ý tứ của đối phương.

“...Bạn cùng lớp.”

Nếu trước hôm nay, Tần Tình đại khái có thể nói hợp tình hợp lý, chỉ là lúc này vừa mở miệng, cô không nhịn được mà nhớ tới tình huống trước đó.

Vừa nhớ tới, gương mặt Tần Tình hơi nóng, không khỏi chột dạ mà bổ sung: “À... bạn cùng bàn vừa mới chuyển tới.”

Nghe được câu phía trước, Kiều An còn có chút không xác định được Văn Dục Phong trước đó rốt cuộc là tình cảm chân thành biểu lộ hay chỉ là say rượu thần trí mơ hồ, chờ nghe Tần Tình bổ sung xong, cậu ta liền biết đáp án.

________Theo như lời cậu ta, Văn Dục Phong trước không chấp nhận qua cô gái nào muốn chủ động tới gần mình trong vòng một thước, càng đừng nói tới ngày ngày gặp gỡ, cùng chung hít thở.

Nếu Văn Dục Phong không có cảm giác cô gái nhỏ này, vậy hai người làm sao có khả năng có thể ngồi chung bàn.

Hơn nữa... Kiều An quay đầu lại hơi liếc nhìn chiếc xe màu đen một cái, thầm than trong lòng.

Xem xét phản ứng của Văn Dục Phong trong quán bar trước đó, “cảm giác” này chỉ sợ không phải giống mức bình thường.

Chỉ là lấy xuất thân bối cảnh gia đình của Văn Dục Phong...

Trong lòng Kiều An thở ngắn than dài, trên mặt vẫn là ý cười hiền lành: “Vậy bạn học Tần với bạn học này nhà ở đâu? Tôi tìm người đưa hai bạn trở về.”

Vừa nghe lời này, Tần Tình còn chưa kịp nói gì, Lâm Mạn Tuyết bên cạnh liền vẫy tay: “Tôi không cần, đợi chút nữa tự mình bắt xe là được, các anh đưa Tần Tình đi.”

Ngừng hai giây, Lâm Mạn Tuyết do dự, sửa lại: “Bỏ đi, vẫn là tôi đưa Tần Tình về đi, nói thế nào cũng là tôi đem người tới đây.”

Tần Tình phụ hoạ: “Uhm, không phiền cậu, tự chúng tôi có thể trở về.”

Trong bụng Kiều An bao nhiêu khúc mắt, cậu ta sao có thể không nhìn ra hai nữ sinh trước mặt này có lòng phòng bị với mình?

Vì vậy cậu ta cũng không cưỡng cầu, gật đầu: “Được, hôm nay hai bạn học đến địa bàn của tôi là tôi chậm trễ, lần sau gặp lại, tôi nhất định nhận lỗi với hai bạn.”

Lời này khiến Lâm Mạn Tuyết sửng sốt, sau đó cả đôi mắt đều mở to: Quá bar đó... là của anh sao?”

Kiều An cười lắc đầu.

Khi Lâm Mạn Tuyết làm ra phản ứng “tớ nói mà” trước đó, cậu ta nâng cánh tay lên, một ngón tay vào lúc này đang sắp sửa chỉ vào bảng hiệu đèn LED lớn “Phong Hoa giải trí” phá lệ sáng rực trong đêm.

“Xác thực mà nói, chõ này mới là của tôi.”

“...”

Lâm Mạn Tuyết không tự chủ mà há miệng.

Tần Tình bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi ngừng lại, nhưng biểu tình không có phản ứng gì quá lớn.

Kiều An trong lòng thầm gật đầu, đem ý cười thu lại.

“Tôi đưa Dục ca trở về nhà, hai bạn học đi thong thả.”

Tần Tình đáp lại tiếng: “Cảm ơn!”

Sau đó, Kiều An lên ghế phụ lái, đóng cửa xe lại, xe hơi rời đi.

Chờ xe vừa rời đi, Lâm Mạn Tuyết bên này phục hồi tinh thần.

Cô kiềm xuống những lời nói bước ra khỏi Phong Hoa giải trí, rốt cuộc không kiềm được nữa__________

“Tiểu Tình, cậu quen biết Văn Dục Phong? Còn không giống quen biết thông thường???”

“...”

Tần Tình sớm lường trước một màn này bất đắc dĩ chuyển hướng Lâm Mạn Tuyết: “Thời gian không còn sớm nữa, tụi mình bắt xe, lên xe rồi nói đi.”

“Được được được, lên xe rồi nói!”

..........

Sáng sớm ngày thứ hai, Văn Dục Phong vốn xin nghỉ hai tuần liền trước mắt mọi người bước vào lớp học.

Tiết đầu tiên là tiết Toán học, lúc này vẫn là trước giờ lên lớp. Thẩm Lương vốn đang đứng trên bục giảng lật bài thi tháng ở tuần vừa rồi, dư quang thoáng thấy thân ảnh dong dỏng cao đi qua trước mặt mình, thầy liền sửng sốt một chút.

Sau đó Thẩm Lương ngẩng đầu lên, cười hỏi Văn Dục Phong: “Không phải xin nghỉ sao? Làm sao còn chưa hết một tuần đã trở lại?”

Văn Dục Phong bị giọng nói của Thẩm Lương gọi lại, lập tức dừng lại.

Cậu quay lại nhìn về phía Thẩm Lương, tay cũng rút ra từ túi quần, trên gương mặt thanh tuấn mang theo nụ cười ba phần lười nhác__________

“Tính thời gian đã bỏ lỡ kỳ thi tháng đầu tiên, em vội vàng trở về học tập chăm chỉ, tránh cho bị thầy Thẩm đây đem đổi lại chỗ ngồi.”

Cậu quay lại nhìn Thẩm Lương, tay cũng rút ra khỏi túi quần, trên gương mặt thanh tuấn nụ cười mang theo ba phần lười nhác_________

Thẩm Lương nghe vậy ý cười càng đậm: “Có tâm tư này tất nhiên là tốt, chẳng qua em cũng không cần quá tiếc nuối_________ dù sao dựa vào thành tích trước kia mà nói, tham gia kỳ thi hay không, khác nhau cũng không lớn.”

Lời này vừa nói ra, người có mặt trong phòng học cười nghẹn. Chẳng qua giây tiếp theo vội vàng bịt kín miệng mình, nghĩ mà sợ nhìn về phía Văn Dục Phong đứng phía dưới bục giảng, sợ không cẩn thận trêu chọc vị trùm trường này.

Văn Dục Phong đưa lưng về phía mọi người lại chưa quay đầu lại, đối với lời này của Thẩm Lương tựa như hoàn toàn không bực bội.

Đám học sinh chỉ
nghe giọng của nam sinh hơi khàn khàn lại nhiễm ý cười lười nhác như cũ________

“Có thầy Thẩm đây trợ giúp, em nào dám cô phụ?”

Thẩm Lương: “Sau khi thay đổi bạn cùng bàn, thành tích không biết có thể tiến bộ bao nhiêu, nhưng đã nói rồi nha?”

Khoé mắt Văn Dục Phong rũ xuống, đè thấp tiếng cười.

“....Đại khái bởi bạn ngồi cùng bàn mới quá ngọt đi.”

Thanh âm này đ è xuống rất thấp, dãy đầu trong phòng học cũng không ai nghe rõ. Văn Dục Phong không lắm lời, nhìn về phía Thẩm Lương hơi cúi người gật đầu, nâng mắt lên, xoay người ý cười tản mát đi về phía chỗ ngồi của mình.

Tới trước bàn học, tay trái Văn Dục Phong chống mặt bàn, trực tiếp cúi người về phía cô gái nhỏ_________

“Sáng nay sao không đợi anh?”

Tần Tình ngồi ngay ngốc tại chỗ một hồi.

______Từ sau khi người này bước vào phòng học đến trước khi đi tới 1 giây, cô đều nghĩ chuyện người này xin nghỉ tránh kỳ thi cùng với chuyện tối qua làm sao giải thích với mình, bản thân lại nên trả lời như thế nào; nhưng Tần Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, người này vậy mà đi lên trước “hưng sư vấn tội” với cô??

Đây đúng là điển hình ác nhân trước tiên cáo tội trong truyền thuyết mà.

Không đợi cô hoàn hồn, cũng lập tức phản ứng lại, đánh trả qua: “Là anh lần trước chủ động bảo ngừng.”

Văn Dục Phong nhướng mày: “Hôm nay bảy giờ anh ở thang máy chờ em, em không cố ý tránh anh, làm sao lại không gặp?”

Tần Tình càng vô tội: “Hôm nay em phải trực nhật, đi quét dọn khu vệ sinh, phải đến trường trước.”

“...Trực nhật?”

Từ sau khi đại ca Văn vào lớp mới khối 10, từ này đã được Lớp phó lao động tự giác loại ra khỏi từ điển của mình có ý thức.

Bây giờ chợt nghe thấy từ này, có thể nói thật là xa lạ.

Thấy phản ứng này của Văn Dục Phong, cô gái nhỏ ngôi bên cạnh hơi mấp mấy môi dưới, con ngươi đen nhánh không tán đồng liếc nhìn Văn Dục Phong một cái.

“Là thành viên trong lớp, vinh dự giữ gìn vệ sinh lớp, mỗi người đều có trách nhiệm.”

Văn Dục Phong: “...”

Đại khái là lời này quả có đạo lý, cậu vậy mà không sao phản bác.

Không quá hai giây, tiếng chuông tiết đầu tiên vang lên, Văn Dục Phong liền trở lại chỗ ngồi.

Thẩm Lương đứng trên bục giảng, ánh mắt từ trên bài thi dời đi, trước tiên cười tủm tỉm nhìn về phía cả lớp______

“Kỳ thi tháng lần này, lớp chúng ta bất kể là thành tích môn Toán hay là điểm trung bình các môn, so với lớp mười đề có độ khó nhất định. Ngoại trừ các bạn trong lớp tiến bộ ra, tại đây thầy phải khen ngợi hai công thần.”

Thẩm Lương hơi ngừng, tầm mắt nâng lên, sau đó nhìn về phía sau phòng học.

“Bạn đầu tiên, chính là bạn học Tần Tình của chúng ta. Mọi người đều đã biết, bạn học Tần Tình lấy thành tích bốn môn Toán, Anh, Lý, Hoá xếp thứ nhất, tên xếp đầu danh sách khối lớp.”

Lời này rơi xuống, học sinh trong lớp dù đã sớm cảm kích, lúc này vẫn không nhịn được mà cảm khái như cũ, càng không biết từ góc nào bắt đầu, nổi lên một tiếng vỗ tay dần dần lan ra toàn lớp.

Mà lớp 11- 6 lúc này duy nhất Văn Dục Phong không hiểu rõ cười như không cười nghiêng tầm mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh mình.

Thanh âm của nam sinh mang theo rượu mạnh hôm qua còn lại mà khàn khàn, sau khi cố tình đè thấp lại nhiễm ý cười, càng mê hoặc không rõ________

“Bạn học nhỏ, có thể truyền dạy kinh nghiệm học tập không?”

Tần Tình phản ứng không bao nhiêu với vỗ tay của cả lớp, lại tại một câu này hơi đỏ mặt.

Khuôn mặt nhỏ của cô bạnh ra: “Kinh nghiệm học tập... đại khái là ít nhất làm được không đánh nhau, không bị thương, có thể thuận lợi tham gia kỳ thi đi.”

“...”

Vừa nghe lời này nhắm vào chính mình, bộ dạng Văn Dục Phong một chút không thoải mái cũng không có, trái lại môi mỏng càng giương thêm vài phần.

“Đến công thần thứ hai của chúng ta...”

Tại đây, tiếng vỗ tay ngừng lại, giọng nói Thẩm Lương trên bục giảng lanh lảnh, mặt mang ý cười.

“Đó tự nhiên là bạn học Văn Dục Phong.”

Lời vừa nói ra, bao gồm cả Văn Dục Phong lẫn Tần Tình, đều ngoài ý muốn nâng tầm mắt lên.

Trên bục giảng, Thẩm Lương tiếp tục mỉm cười.

“May bạn học Văn xin nghỉ thi, thành tích không ghi vào hệ thống, bây giờ mới khiến điểm trung bình lớp chúng ta có thể lên cao rất nhiều à.”

Thầy giơ tay, vô vỗ hai tiếng ______

“Nào, cho bạn học Văn Dục Phong của chúng ta tràng pháo tay, cổ vũ bạn ấy không ngừng cố gắng.”

“...”

Trong phòng học lặng ngắt như tờ.

Không ít học sinh cố nén ý cười, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng. Nhưng không dám vỗ tay như cũ.

Dưới tình huống không ai phối hợp, không khí có chút xấu hổ. Chẳng qua trên mặt của Thẩm Lương trên bục giảng lại không nhìn ra điều gì.

Lại an tĩnh vài giây, một góc phòng học, tiếng vỗ tay nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.

“...??”

Học sinh trong lớp khiếp sợ mà theo phương hướng âm thanh được truyền tới nhìn qua.

Tâm tư của mọi người giống nhau______ bọn họ thực sự tò mò, rốt cuộc ai anh hùng như vậy, vì để thầy Thẩm có bậc thang đi xuống, ngay cả mạng cũng dám từ bỏ?

Tìm kiếm nửa vòng, tầm mắt mọi người cuối cùng vẫn là nhìn về phía bàn học cuối phòng học.

_______bên cạnh Văn Dục Phong.

Mà lúc này, Văn Dục Phong sớm đã nghiêng tầm mắt đi trước mọi người, vẻ mặt cười như không cười, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc.

Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình mắt nhìn thẳng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn bàn tay non mềm mảnh khảnh kia từng chút từng chút vỗ nhẹ, ánh mắt Văn Dục Phong chậm rãi trở nên thâm trầm mà màu đen càng đậm.

Qua hai giây, cậu dùng lưỡi li3m môi dưới, ý cười đáy mắt càng đậm.

Sau đó Văn Dục Phong quay lại, cũng nâng tay lên.

Xương ngón tay thon dài, lòng bàn tay giao vào nhau.

Học sinh trong lớp trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, Văn đại ca thần thái lười nhác tản mạn nhẹ híp mắt, cùng vỗ tay với cô gái nhỏ.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dục ca: Đều nghe bà xã:)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện