Khi được hơi thở ấm áp xa lạ lại quen thuộc đột nhiên bao bọc, Tần Tình ngẩn ra một chút mới ngẩng gương mặt nước mắt giàn giụa lên.
Bị nước mắt mơ hồ trong tầm mắt, dáng hình gần trong gang tấc vẫn thanh tuấn sắc bén như cũ.
Duy chỉ đôi con ngươi như sao trời kia cất giấu cảm xúc có thể khiến người ta chìm sâu vào.
Sau khi thấy rõ mặt người, Tần Tình cảm thấy nước mắt vốn đã có chút khô lại như một lần nữa muốn trào ra, uỷ khuất nơi đáy lòng vào khoảnh khắc nhìn thấy người này, liền như đạt tới cực hạn, ùng ục trào ra lên đến cửa trái tim.
“Văn Dục Phong...”
Cô gái nhỏ cúi đầu, uỷ khuất co người lại, dán vào lồ ng ngực nam sinh đến càng lúc càng không có khe hở.
Nghe giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở kia, trong lòng Văn Dục Phong như bị côn sắt hung tợn nào đó đánh cho mấy cái, đau đến cậu gắt gao chau mày.
Nếu là người khác khiến cô gái nhỏ của cậu khổ sở như vậy, cậu làm sao cũng sẽ khiến đối phương trả giá đắt.
Nhưng cố tình thương tổn đến cô gái nhỏ của cậu không phải người khác, chính là người thân thân thiết nhất của cô.
“...”
Văn Dục Phong đem buồn bực đè nén trong ngực thở dài một hơi.
Cậu cúi người xuống ôm cô gái nhỏ càng chặt, cánh tay thoáng dùng lực, liền bế người từ mặt đất lạnh lẽo lên.
Tần Tình bỗng vươn tay, ấn vào cánh tay cậu.
Động tác của Văn Dục Phong lập tức dừng lại, cậu cau mày cuống quýt rũ mắt_____
“Là chỗ nào không thoải mái? Cổ chân đau?”
“...Không có!”
Tần Tình lắc đầu: “Em muốn ở chỗ này một lát... em không muốn về.”
Văn Dục Phong do dự, nhìn thân hình hao gầy của cô gái nhỏ chỉ mặc chiếc áo khoác cardigan mỏng manh, tay chân lộ ra bên ngoài đỏ lên vì cái lạnh.
Cậu nhíu mày, buông cánh tay đứng lên.
“Vậy em ở đây chờ anh một chút.”
Tần Tình gật đầu.
Chờ một phút sau, Văn Dục Phong nhanh bước quay lại, trong tay đã nhiều thêm một chiếc áo khoác lông dài màu xám, cùng với đệm lót sofa hình vuông.
Đẩy cửa ra thấy Tần Tình còn ngồi trên nền sứ lạnh lẽo, Văn Dục Phong nhíu mày kiếm đem đệm lót sofa thả sang một bên, cúi người ôm ngang cô gái nhỏ.
Đồng thời cậu đi về phía cầu thang hai bước, Ở trước bậc cuối cùng thì dừng lại.
Sau đó cậu nhấc chân đi ngược lên ba bậc, đem cô gái nhỏ ôm vào ngực đặt lên đùi mình.
Tần Tình còn đang ngây ngốc, liền phát hiện vị trí bản thân ngồi ngang tầm mắt với nam sinh.
“Tự mình ôm lấy.”
Văn Dục Phong mở miệng, thanh âm mang theo khàn khàn trầm thấp, tựa hồ có chút cảm xúc đen tối.
Sau khi nói xong cậu làm bộ buông lỏng tay ra, Tần Tình sợ không nhẹ, theo bản năng cánh tay vươn ra lập tức vòng qua ôm lấy cổ nam sinh.
Đáy mắt Văn Dục Phong xẹt qua chút ý cười bất đắc dĩ.
Cậu duỗi tay đem áo khoác lông nhẹ vung lên, bao bọc toàn bộ cô gái nhỏ.
Sau đó thấp thoáng hạ thấp tầm mắt, sau đó cài từng nút một cho cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi của mình.
Sau khi làm xong hết thảy động tác tinh tế lại cẩn thận, Văn Dục Phong mới một lần nữa giương mắt.
Đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn cô gái nhỏ: “Không phải đã nói với em, sau khi dưỡng chân bị thương không thể gắng sức xuống đất sao?”
“...”
Tần Tình đuối lý, mím miệng cái gì cũng chưa nói.
Chỉ là nước mắt trên gương mặt nhỏ thoạt nhìn lại càng uỷ khuất, nhăn dúm dó, như là thỏ trắng nhỏ bị hổ đè dưới móng vuốt.
Văn Dục Phong thấy biểu tình này của cô gái nhỏ, thật sự không nỡ thêm một lần trách cứ nữa.
Cậu chỉ có thể vô lực thở dài dưới đáy lòng, duỗi tay nâng cằn cô gái nhỏ lên, buộc đôi mắt cô phải đối diện mình.
“Còn muốn ở bên ngoài bình tĩnh một lúc?”
Tần Tình do dự, gật đầu chậm rì rì.
Văn Dục Phong hạ mắt xuống, nhìn về phía bàn chân nhỏ của cô gái nhỏ treo giữa không trung.
Màu da rõ ràng trắng nõn như ngọc, cố tình lúc này lại có chút lạnh đến đỏ.
Cậu chỉ đành bế cô gái nhỏ xuống, đem đệm lót sofa ở một bên cầu thang trải ra, sau đó để cô gái nhỏ lên.
“Cho tay vào túi!”
Cậu nói, ngồi xổm người xuống, nâng chân của cô gái nhỏ lên, sau đó kéo ra áo khoác lông màu đen, đem hai chân trắng nõn tr@n trụi của cô gái ôm vào ngực.
Tiếp sau cậu kéo vạt áo khoác lại.
Khi lần nữa giương mắt nhìn, Văn Dục Phong đụng phải ánh mắt ngưng đọng của cô gái nhỏ.
“Như vậy chân còn đau không?”, cậu cau mày hỏi.
“...”
Tần Tình há miệng, lại lập tức nhắm mắt.
Cô sợ bản thân vừa mở miệng sẽ khóc nức nở.
...Như vậy quá mất mặt.
Cô gái nhỏ vì vậy chỉ phiến hồng đôi mắt lắc đầu.
Lúc này Văn Dục Phong mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chuyện hôm nay, không được có lần sau.”
Tần Tình khó hiểu nhìn cậu.
“Dùng phương thức tự thương tổn thân thể bản thân để biểu đạt sự phản kháng_______ anh chỉ có thể chịu đựng em lúc này, cho nên, không được có lần sau.”
Tần Tình trầm mặc trong chốc lát, vẫn gật đầu.
“Lần sau không muốn về nhà, tới tìm anh.”, Văn Dục Phong nói: “Nhớ kỹ chưa?”
“Uhm!”, Tần Tình dùng sức gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”
Khó thấy bộ dạng cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, khoé môi của Văn Dục Phong khẽ cong lên.
Cậu duỗi tay xoa nhẹ lên mái tóc của cô gái nhỏ: “Bây giờ bình tĩnh lại, cùng về nhà với anh?”
“...”
Tần Tình cảm thấy gương mặt hơi nóng không rõ nguyên nhân, cô lên tiếng.
Sau đó liền bị nam sinh ôm lệ, cùng trở về nhà cậu.
Cửa phòng khép lại, Văn Dục Phong thả Tần Tình xuống sofa, bản thân lại xoay người vào phòng trong, tựa như tìm thứ gì.
Mèo trắng nhỏ nghe thấy động tĩnh thì chui ra khỏi nhà mèo, thò đầu ra đứng ở chân sau của ghế sofa.
Sau khi nhận ra Tần Tình, nó cẩn thận chạy tới.
Tần Tình ôm mèo nhỏ, kinh ngạc mở to hai mắt.
Đúng lúc này, Văn Dục Phong đi ra.
Liền nghe thấy cô gái nhỏ ngồi trên sofa hỏi: “Làm sao mới một tuần không gặp, nó giống như mập lên một vòng rồi.”
“Đúng lúc thân thể phát triển.”
Văn Dục Phong nhìn thoáng qua mèo trắng nhỏ cho bản thân ăn đến lông sáng đẹp, lại nhìn về cô gái nhỏ ôm nó.
“Nếu em cũng có tốc độ phát triển như nó, vậy thì tốt rồi.”
Tần Tình: “...”
Mèo trắng nhỏ như cảm giác được bản thân được khích lệ, kêu to “meow meow” hai tiếng.
Tần Tình bị bộ dạng đáng yêu của con mèo nhỏ kia chọc cười, cười đến đôi mắt cong cong: “Văn Dục Phong, anh đặt tên cho nó chưa?”
Nhắc tới cái này, ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé, con ngươi tối đen tựa như cất giấu chút cảm xúc không được tự nhiên.
Tần Tình một lòng vuốt con mèo, vẫn chưa cảm nhận được, lại truy hỏi, chỉ thấy nam sinh đứng đó quỳ một gối, ngồi xổm xuống.
___________
“Điềm Điềm!”
Tần Tình ngẩn ra, theo bản năng muốn ngẩng đầu, chỉ là không đợi cô nói chuyện, mèo trắng nhỏ trong lòng vèo một cái nhảy xuống đất, lao về phía Văn Dục Phong.
Tần Tình: “...”
Khi Tần Tình đỏ mặt không biết phải nhìn đi đâu, Văn Dục Phong đã tránh mèo con để chạy về phía cô.
Khi dừng lại trước mặt Tần Tình, Văn Dục Phong duỗi tay qua, trên ngón trỏ thon dài treo một chùm chìa khoá.
Tần Tình ngẩn ra, khó hiểu ngẩng mặt nhìn Văn Dục Phong.
“Đây là chìa khoá nhà anh.”, nam sinh đem chìa khoá thả vào lòng bàn tay cô gái nhỏ.
Cậu ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô gái nhỏ_____
“Bất kể khi nào, em
đều có thể tới. Giống như hôm nay, bộ dạng như mèo hoang nhỏ bị người ta ném ở ven đường, đừng để anh lại thấy...”
Đôi con ngươi đen mực của nam sinh chợt loé, giọng nói khàn khàn.
“Bằng không, tiếp sau sẽ làm gì, anh cũng không dám đảm bảo.”
............
Khi tháng 11 rất nhanh đã vào giữa tháng, Văn- Lý phân ban của khối 11 rốt cuộc đã kết thúc.
Cả khối phân về hai ban, ngoài ra còn có hai việc không lớn không nhỏ được lan truyền rộng rãi trong trường.
Chuyện thứ nhất, đó là có liên quan tới Văn Dục Phong.
Thi phân ban kết thúc, sau khi có kết quả, xếp hạng của Văn Dục Phong khiến không ít giáo viên bất ngờ.
__________
Ngược trở lại những lần trước thậm chí cậu chỉ nộp giấy trắng, đến lần này lại đạt thành tích nằm trong top 40% toàn khối, khiến Chủ nhiệm giáo dục Tôn Hưng nhịn không được phải tự mình tới phòng điều khiển tra xét video phòng thi của Văn Dục Phong.
Sau khi xác nhận thành tích là thật, toàn bộ giáo viên khối 11 đều bắt đầu thảo luận chuyện vui “lãng tử quay đầu”.
Duy chỉ có Thẩm Lương được Chủ nhiệm Tôn Hưng phong làm “công thần lớn nhất” biết rõ chân tướng.
Ban Văn không giống với ban Khoa học tự nhiên còn có lớp dự bị Đại học, chỉ chia thành lớp loại I, lớp loại II. Thành tích ở top 50% đầu sẽ vào loại I, còn lại vào loại II, còn vị trí cụ thể của các lớp trong số những lớp loại I, loại II sẽ xếp theo quy tắc thứ tự ưu tiên.
Nói cách khác, chỉ cần cố gắng một chút thì hoàn toàn có thể đứng vào top 50% của ban Văn, tất nhiên cũng có thể cùng với các học sinh còn lại lớp 11- 6 vào lớp loại I ban Văn.
Động lực to lớn, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mà chuyện thứ hai khiến Chủ nhiệm Tôn Hưng kinh ngạc không kém, chính là nộp nguyện vọng sau kỳ thi phân ban vài ngày.
Từ khi Chủ nhiệm Tôn Hưng hùng hổ vọt tới văn phòng của Thẩm Lương, liền có học sinh tai mắt linh thông, đem tin tức mình nghe được truyền tới toàn bộ học sinh trong trường______
Tiểu tài nữ đứng đầu danh sách bốn môn Toán, Anh, Lý, Hoá khối 11, nguyện vọng phân ban lại là vào lớp xã hội chứ không phải tự nhiên.
Tin tức này khiến tất cả mọi người kinh ngạc không nhẹ, đặc biệt là học sinh lớp 11- 6 vốn đã học chung được một khoảng thời gian khá dài, càng sôi nổi muốn đi tìm Tần Tình chứng thực.
Chỉ tiếc xuất sư vi tiệp thân tiên tử [1] ________ không một ai chịu được ánh mắt đằng đằng sát khí của người ngồi bên cạnh Tần Tình, còn chưa tới gần cô gái nhỏ liền ôm hận bị bắn.
[1] Xuất sư vi tiệp thân tiên tử: câu thơ từ bài Thục tướng của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng. Dịch nghĩa: “Đem quân chưa kịp thắng trận mà thân đã thác”.Mà khi Tôn Hưng vừa mới ủ rũ từ văn phòng của Thẩm Lương tới phòng học lớp 11- 6, Văn Dục Phong cũng nghe được tin tức, mới sáng sớm đã canh giữ ở cửa sau.
“Chủ nhiệm Tôn, em nghe nói thầy vốn là giáo viên Ngữ văn____ em muốn thỉnh giáo thầy một vấn đề.”
Bị ý cười lười biếng của Văn Dục Phong cản lại, Tôn Hưng theo bản năng có dự cảm xấu.
Nhưng thầy không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu: “Em nói đi!”
Văn Dục Phong cười khẽ:
“Hai chữ ý nguyện trong ‘ý nguyện’ này, giải thích như thế nào?”
“...”
Tôn Hưng nghẹn một hồi.
Văn Dục Phong cười như không cười dựa vào khung cửa, âm điệu lười biếng:
“Còn có, ‘ý nguyện’ này_____ là hỏi ý nguyện của học sinh, hay hỏi ý nguyện của giáo viên, ý nguyện của người lớn?”
Tôn Hưng há hốc mồm muốn nói gì đó nhưng lại bị chặn đứng.
“Nếu là hỏi ý nguyện của giáo viên, của người lớn, em thấy trong trường học không bằng thống nhất tự điền đi, Chủ nhiệm Tôn muốn đem chúng em phân đến lớp nào thì phân đến lớp đó, đỡ phải gọi từng người từng người tới hỏi, thầy cảm thấy sao?”
“...”
Một câu “thầy” hai câu “thầy” này cùng với ý tứ trong lời ngoài lời khiến trán của Tôn Hưng rất nhanh đã đổ mồ hôi, đứng trước mặt học sinh nhỏ hơn mình mấy lần, Tôn Hưng lại cảm thấy chột dạ không nói rõ.
Chẳng qua nhìn ra Văn Dục Phong và Thẩm Lương đều hết lòng bảo vệ Tần Tình, Tôn Hưng không cam lòng như thế nào cũng chỉ có thể thở dài đi về.
_________
Thủ khoa ban Văn và thủ khoa ban Khoa học tự nhiên, đối với tác dụng tuyên truyền của trường học, cũng không khác biệt lắm... nhỉ...
Mà bên này, Văn Dục Phong vừa vào cửa, trong phòng học vốn còn đang thấp giọng bàn tán lập tức an tĩnh trở lại.
Văn Dục Phong không thèm để ý, lập tức trở về vị trí.
Chỉ là không đợi cậu ngồi xuống, không biết Lý Hưởng từ chỗ nào bên ngoài phòng học lòng nóng như lửa đốt chạy tới.
“Dục ca, em nghe nói bạn học mới chọn ban Văn? Anh không phải cũng sẽ chọn Văn chứ?”
Giọng của Lý Hưởng xưa nay không nhỏ, động tĩnh này khiến trong lớp học càng an tĩnh, tất cả lỗ tai trong lớp đều lắng nghe động tĩnh bên này.
Phản ứng của Văn Dục Phong lại đạm mạc, ngữ khí bình ổn, mắt cũng không nâng:
“Bằng không?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hưởng: Cẩu lương vô hình, trí mạng nhất.