Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Lồ|\|g ngực nóng hổi


trước sau

Bên trong đấu trường tổng hợp, chưa bắt đầu, đó là tiếng người ồn ào.

Tần Tình và Phương Tử Thư tới có chút muộn, không thể giành được hàng ghế phía trước, chỉ có thể ngồi ở hàng ghế thứ hai phía sau.

Chỗ ngồi Phương Tử Thư chọn, khi Tần Tình nhìn đến hai số ghế gần nhau kia, mày hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, nhận vé của Phương Tử Thư cùng nhau vào đấu trường.

Sau khi vào bên trong, Tần Tình mới phát hiện toàn bộ đấu trường tổng hợp tựa như đều đã xây qua một lần, nửa điểm cũng tìm không thấy bộ dạng có chút đơn sơ, nhỏ của năm đó.

Duy một thứ khiến cô cảm thấy quen thuộc, đại khái đó chính là khán đài vây quanh một lồ ng sắt bát giác ở trung tâm.

“Cô Tần, hướng bên này.”

Phương Tử Thư dựa theo số trên chỗ ngồi, trước tìm được vị trí của bọn họ, lại xoay người về phía Tần Tình giọng xin mời.

Tần Tình hoàn hồn, đem ánh mắt trên lồ ng sắt bát giác kia thu về.

Sau đó cô cùng Phương Tử Thư ngồi xuống.

“Tôi thật không ngờ, cô Tần thoạt nhìn tao nhã hiền thục, thì ra cũng sẽ thích hạng mục đấu loại?”

Phương Tử Thư cảm khái nói.

Ánh mắt Tần Tình nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện ra đôi mắt kia không có tiêu điểm__________ lực chú ý của cô hiển nhiên không phải vào hiện trường đấu trường lúc này.

Chẳng qua sau khi nghe Phương Tử Thư nói, cô vẫn quay tầm mắt lại, lộ ra chút cười.

“Không hẳn là thích... chỉ là lần đầu tiên tới chỗ này ấn tượng quác mức sâu sắc, không đến xem nó, cảm thấy thiếu chút gì.”

“À? Là như vậy à.”, Phương Tử Thư ngượng ngùng đáp.

Tần Tình lúc này vẫn chưa chú ý tới biểu tình biến hoá của Phương Tử Thư, toàn bộ tâm tư của cô đều rơi xuống lồ ng sắt bát giác kia.

Giờ phút này một lần nữa ngồi ở nơi này, cô đột nhiên có chút hối hận______

Hối hận bản thân khi đó đã quá nhát gan, đến cả người đó làm sao đánh xong một trận cũng chưa thể nhìn thấy.

Lưu lại trong trí nhớ, cùng đấu trường tổng hợp còn có tương quan với người đó, giống như cũng chỉ dư lại... người nọ chống trên rào chắn, nhìn bản thân nụ cười phóng túng mà thẳng thắn.

Bây giờ nhớ tới, vẫn cảm thấy thật đẹp đẽ đến loá mắt như cũ...

Tần Tình cứ vậy hồi tưởng, khoé miệng cầm lòng không đậu mà cong lên.

Sau vài giây, toàn bộ bên trong đấu trường đột nhiên tắt đèn.

Tần Tình và Phương Tử Thư ở hàng sau đã hoàn toàn không có ánh sáng, duy chỉ hai đường lên đài của tuyển thủ gần lồ ng bát giác, sáng lên ánh đèn cường độ sáng giống nhau, còn miễn cưỡng có thể ban ơn cho người xem ở hàng phía trước.

“Cô Tần, cô không sợ tối chứ?”

Phương Tử Thư đột nhiên ở bên cạnh hỏi.

Tần Tình khẽ cười: “Anh Phương không sợ là được, không cần lo cho tôi.”

Lời của cô còn chưa dứt, liền cảm giác vị trí trống phía bên phải của mình, mơ hồ có nhân ảnh đi tới.

Tần Tình vốn cũng không có dồn lực chú ý qua, chỉ là sau khi người nọ ngồi bên cạnh cô, thân hình Tần Tình hơi cứng lại.

Cô nhăn mày lại.

___________

Người này, có phải ngồi có chút gần quá hay không?

Tần Tình có chút dịch về phía bên kia một chút, chỉ là bên khác là Phương Tử Thư, cô càng không hy vọng đối phương có loại hành vi hiểu lầm gì với cô. Vì vậy Tần Tình không động thanh sắc, lại đem ánh mắt hứng về lồ ng sắt bát giác ở trung tâm.

Lúc nay hai tuyển thủ trên người tr@n trụi tiến vào sân.

Thanh âm người chủ trì thông qua micro át cả tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt sáo, đem tư liệu lẫn vinh dự đạt được của mỗi tuyển thủ liệt kê ra.

Khoảng cách mỗi lần tạm dừng, đều có thể nghe được đối ứng người ủng hộ tuyển thủ dưới khán đài lớn tiếng gào hét.

Tần Tình nhịn không được giơ tay bịt tai lại.

...So với lần đầu tiên tới, quy mô lớn không ít, độ decibel cũng cao hơn một bậc.

“Ngại ồn sao?”

Ngay lúc trong lòng Tần Tình âm thầm lắc đầu, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp hơi khàn.

_________ Quen thuộc lại xa lạ.

“...!”

Lưng Tần Tình cứng đơ.

Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rãi chuyển hướng Phương Tử Thư: “Anh vừa nãy... có nói gì sao?”

Phương Tử Thư đang cùng những người xem khác ở giữa sân đắm chìm giống nhau “A” một tiếng, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“...Không có gì.”

Thanh âm của Tần Tình tràn đầy xao động nhỏ như muỗi kêu, trên thực tế ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ lời mình nói.

Nhưng lúc này, cô căn bản không có lực chú ý để để ý tới phương diện này.

Cô chỉ cảm thấy, nửa người bên phải của mình, người sau khi đèn tắt mới tiến vào kia, cơ hồ mỗi một lông tơ đều dựng lên.

Phảng phất nơi đó ngồi chỗ đó có cái gì khiến cô không nhịn được rùng mình.

Chỉ là sau một tiếng dường như ảo giác kia, hết thảy lại quay về yên tĩnh.

Mà trong bóng tối này, cô thậm chí không thể nào nghiệm chứng suy đoán có chút kinh người kia của mình.

Tần Tình chỉ có thể nắm chặt đầu ngón tay, miễn cưỡng bản thân đem lực chú ý chuyển sang lồ ng sắt bát giác.

Đến lúc này cô mới phát hiện, trận đấu bắt đầu không biết đã bao lâu.

Hai tuyển thủ thi đấu đứng trên đài kia, mỗi một lần ra quyền hoặc đá chân, đều sẽ dẫn tới một trận gào thét chói tai như sóng triều cuồn cuộn giữa sân.

Mà không khéo chính là, khi Tần Tình ngẩng đầu lên, lúc thật vất vả mới đem lực chú ý tập trung, một tuyển thủ trong đó bị đối thủ đánh mặt, máu đỏ tươi cơ hồ trào ra ngay tại chỗ.

Giữa sân một mảnh thét chói tai, loại thói quen vận động này sức lực và máu huyết, khán giả chỉ biết được k1ch thích càng thêm hưng phấn.

“________A!”

Tần Tình lại thật sự bị cả kinh. Cô theo bản năng trốn ra sau, phía sau lưng là lưng dựa cứng rắn.

Tần Tình không khỏi r3n rỉ.

Lồ ng bát giác ở trung tâm sân, tuyển thủ chiếm được ưu thế tiết tấu tấn công lại càng ngày càng dữ dội mãnh liệt, một chiêu một kiểu cũng như mang theo sát khí ập vào trước mặt.

“Kẻ thù” trước sau Tần Tình, cơ hồ không biết nên đem thân thể và tầm mắt trốn chỗ nào.

Loại tình cảnh xấu hổ này giằng co không đến một giây, bên cạnh cô có người khẽ thở dài, bỗng dưng vươn cánh tay ôm cô vào lồ ng ngực.

Tần Tình đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp đụng vào ngực người kia, cô trong hơi thở quen thuộc theo bản năng giãy giụa trước, lại trước một bước đem cô vây quanh.

Thân thể Tần Tình
lập tức cứng thành cục đá, đại não đang liều mạng chỉ huy, nhưng thân thể cố tình ngay một ngón tay nhỏ cũng nhúc nhích không được.

“...”

Tựa hồ là cảm nhận được cô không phản kháng, cánh tay ôm lấy cô bỗng dưng siết chặt, sau đó mới khắc chế thoáng thả lỏng lực.

Cùng lúc đó, một hơi thở nóng rực tới bên tai cô, độ ấm nóng bỏng kia mang theo giọng nói từ tính lại khàn khàn đốt cháy mỗi một góc của thân thể cô.

“Em nên đẩy anh ra, Điềm Điềm... không phải em đã sớm muốn đem anh ném đi sao?

“________!”

Hô hấp của Tần Tình ngưng trệ, hốc mắt lập tức nóng lên.

...Quả nhiên là anh.

Tần Tình nắm chặt thành quyền, móng tay rất nhanh đã bấu vào thịt trong lòng bàn tay.

Cô như mong muốn của anh toàn lực chống đẩy ng ực gần trong gang tấc, nhưng lực đạo so với người đàn ông này mà nói, những giãy giụa của cô không khác chuồn chuồn đạp nước.

Thậm chỉ dưới sự trấn áp của khuỷu tay anh, chỉ khiến thân thể cô cách người này càng gần, càng kín kẽ dán lại.

“Văn Dục Phong, anh______”

“Em tốt nhất đừng nói chuyện.”

Giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở trầm lạnh đánh gãy lời của Tần Tình, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở dán vào bên tai cô chậm rãi tới gần____

“Loại khoảng cách này, em nói thêm một chữ đều có thể khiến anh nổi điên._____ nếu em không sợ người ngồi bên cạnh em kia nghe thấy hoặc nhìn thấy cái gì, em cứ vậy mở miệng là được.”

“...”

Thân hình Tần Tình chợt cứng lại.

Đến lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới bên cạnh mình còn có sự tồn tại của Phương Tử Thư.

Bị đối phương nhìn thấy hoặc nghe thấy cái gì với cô ngược lại cũng không quá để ý, nhưng nếu truyền đến tai bà nội...

Nghĩ đến chỗ này, Tần Tình đem bản thân sợ tới mức hận không thể ngay cả hô hấp cũng vứt bỏ.

Được kết quả như mong muốn, đôi mắt Văn Dục Phong ở trong bóng tối lại càng thêm trầm lạnh.

Anh bỗng nhiên nhướng môi mỏng, giọng cười nhẹ, đáy mắt cũng không có nửa điểm ý cười.

“...Em thích cậu ta?”

Tần Tình không nói chuyện.

Cô còn nhớ lời cảnh cáo của Văn Dục Phong nha.

Mà trầm mặc lúc này, rơi vào lòng Văn Dục Phong nghiễm nhiên trở thành một loại thái độ cam chịu.

Văn Dục Phong chỉ cảm thấy như bị người dưới đáy lòng châm lửa, lửa vẫn luôn đốt ngực phổi, thiêu bỏng mỗi một góc khắp người cùng thân thể.

Đau đến anh muốn kêu gào, muốn săn mồi, muốn không quan tâm.

...Nhưng anh không thể.

Anh đợi hai năm, mới đợi đến trong đêm tối vô biên vô hạn dằng dặc, ánh sáng bình minh.

Anh ở trong thời gian nhớ nhung khiến người ta phát cuồng đó một lần lại một lần tấn công được vô số lần mới đổi được phát ti3t vào bao cát, chịu đựng những ánh mắt khác thường cùng buổi kiểm tra và phục hồi chức năng buồn tẻ nhạt nhẽo khiến người ta tuyệt vọng______ anh vì một người này.

Anh tuyệt sẽ không mặc kệ hy vọng duy nhất của bản thân mất đi.

Vì vậy, trong bóng tối, Tần Tình nghe thấy bên tai hơi thở càng lúc càn dồn dập dần dần chậm xuống, cảm giác được lực đạo trên người chậm rãi lơi lỏng.

Thanh âm khàn khàn đến gần như bất lực gõ vào màng tai của cô______

“Em có thể đừng thích cậu ta không?”

“Một lần sau cùng... em có thể nhặt anh về không?”

Tần Tình sửng sốt.

Không đợi cô phản ứng lại, tiếng trọng tài nơi trung tâm sân huýt còi vang kết thúc.

Cùng lúc đó, ánh đèn xung quanh trong sân, dần dần sáng lên.

Trong giây lát ngắn ngủi, Tần Tình cũng không biết bản thân lấy đâu ra sực lực mà nhanh chóng đẩy Văn Dục Phong ra, sau đó cô vội vàng lùi về chỗ ngồi.

Vì vậy, đến khi ánh đèn hàng sau sáng lên, thưởng thức xong trận đấu khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, Phương Tử Thư cảm thấy mỹ mãn quay đầu lại nhìn, lại phát hiện “đối tượng hẹn hò” của mình mặt đỏ ứng co tại chỗ ngồi.

“Cô Tần, cô không sao chứ? Là chỗ nào trên người không thoải mái sao?”

Phương Tử Thư sửng sốt, theo bản năng đặt câu hỏi.

Chỉ là không đợi anh ta có được đáp án từ chỗ Tần Tình, Phương Tử Thư liền cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc lại cực kỳ có khí thế áp bách, từ phía bên phải Tần Tình đâm tới.

“...”

Phương Tử Thư ngẩng đầu, đâm vào là một đôi sát khí giống như sói trong mắt.

Phương Tử Thư sững sờ ở đó.

__________

Chỗ này từ khi nào có người ngồi?

Hơn nữa thật quá trùng hợp, người này anh ta dường như không lâu trước đây gặp qua ở quán cafe Ngộ Kiến?

Chẳng qua, ánh mắt muốn diệt trừ cho sảng khoái này... anh ta có chỗ nào đắc tội qua người này sao??

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Dục ca: Thù cướp vợ không đội trời chung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện