Dùng cơm trưa xong, Văn Dục Phong lái xe cùng với Tần Tình đưa Trác An Khả về nhà.
Trước khi xuống xe, Trác An Khả quay đầu lại hai người ở ghế điều khiển và ghế phụ lái dặn dò: “Rất nhanh nghỉ hè, năm nay cựu học sinh Nhất Sư chắc bắt đầu hội họp, hai vị đàn anh đàn chị ưu tú năm nay không suy xét trở về xem xem?”
“Hội họp cựu học sinh?”
Đẩy cửa xuống xe, đầy mắt Tần Tình mờ mịt, hiểu nhiên đối với từ này thật sự xa lạ.
Ngồi trên ghế lái,Văn Dục Phong bình tĩnh tiếp lời: “Thời gian phù hợp đã nói, tôi sẽ đi cùng cô ấy một chuyến.”
“Chậc chậc chậc... nghe nói trước kia rất nhiều lần mời cậu, đều nghe đàn anh Văn và cậu va phải một bức tường_______ mục đích lần này phải đi, rõ như ban ngày nha.”
Ánh mắt Trác An Khả ái muội nhìn hai người một lượt.
“Luật sư Trác.”, âm điệu Tần Tình nhẹ nhàng chậm chạp.
“Ây dza lại uy hiếp tớ, thật là, được rồi tớ không quấy rầy hai cậu, hôm nào gặp!”
Trác An Khả cười phất tay, xoay người vào trong lầu.
Nhìn theo Trác An Khả vào lầu, Tần Tình cũng trở lại xe.
Văn Dục Phong cúi người qua, thắt dây an toàn cho cô.
Khoảng cách có chút gần, gần đến Tần Tình cơ hồ có thể đếm được hàng lông mi tinh tế của người nọ.
Mà gò má cô hơi nóng nghiêng mắt nhìn.
“Tối qua... có hai chuyện, em quên nói với anh.”
Văn Dục Phong vừa chuẩn bị khởi động xe thân hình hơi ngừng, anh thu tay lại, nắm lên tay lái, đốt ngón tay thon dài rõ ràng hơn banh ra.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy giọng của Văn Dục Phong hơi trầm xuống, cùng ánh mắt có chút như rơi vào đại dịch, Tần Tình nhịn không được mà sửng sốt, sau đó cười khẽ.
“Không cần nghiêm túc như vậy, anh vừa lái xe chúng ta vừa nói.”
“Có liên quan tới em sao?”
Tần Tình nghĩ nghĩ, gật đầu.
Ngón trỏ của Văn Dục Phong trên tay lại nhẹ cụp lại, sau đó anh nghiêng mặt quay sang nhìn Tần Tình, mắt đen thâm thuý.
“Anh đây cảm thấy vì suy nghĩ an toàn của hai chúng ta, vẫn là chờ em nói xong chúng ta lại đi thì hơn.”
Hả?”
“Dù em không sợ, anh cũng sợ sau khi nghe em nói, anh kích động lái xe ra khỏi vùng an toàn.”
Tần Tình: “...”
“Cho nên rốt cuộc là chuyện gì,”, Văn Dục Phong khoanh tay tháo đai an toàn, đem nửa thân trên hoàn toàn xoay về phía Tần Tình: “Nói đi.”
“...”
Cảm nhận được một loại khí thế áp bách không rõ ập vào mặt, Tần Tình nghẹn một chút.
Qua hai giây, cô mới mở miệng:
“Chuyện thứ nhất, chính là ngày mai em phải rời khỏi Thanh Thành, về______”
Lời cô còn chưa nói, liền cảm nhận được ánh mắt Văn Dục Phong chợt sắc bén.
“...”, Tần Tình yên lặng sau lại rụt lại.
Văn Dục Phong nhìn ra động tác của cô, thở dài, rũ mắt xuống.
“Em hẳn là may mắn chúng ta dừng xe lại nói chuyện, bằng không bây giờ hẳn ãx thoát khỏi vận tốc an toàn.”
Tần Tình: “...”
________ thì ra kỹ thuật lái xe của người này đáng sợ như vậy sao.
“Em nói đi.”
“Là vòng bảo vệ luận án Thạc sĩ cuối cùng của em. Thời gian đã ấn định, là vào thứ hai, cho nên em phải về trường chuẩn bị một chút.”
“Bao lâu?”
“...Hai tuần.”
“Lâu thật.”
“...”
Tần Tình cực kỳ vô tội nhìn Văn Dục Phong.
“Hơn nữa em ngày mai phải đi, hôm nay mới nói với anh.”
“...”, Tần Tình chột dạ một giây: “Nhưng chúng ta hôm qua mới làm lành mà.”
Văn Dục Phong: “...”
“Vậy tối qua em cũng không nói với anh.”
Tần Tình im lặng một lát: “Em quên mất.”
Thấy bộ dạng cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt Văn Dục Phong chợt loé, dấu vết một chút suy tư xẹt qua đáy mắt.
Tựa hồ anh đã quyết định cái gì.
“Vậy chuyện thứ hai?”
“...Em vừa mới suy xét, chuyện thứ hai vẫn là chờ lúc em xuống xe rồi nói sau.”
“Huh?”
“Em sợ nói xong tâm tư của anh sẽ không tập trung, sau đó lái xe thoát khỏi vòng an toàn, trực tiếp phi thành bảo vệ sông.”
Văn Dục Phong: “...”
Vài phút sau, chiếc xe hơi màu xám nhạt rời khỏi khu nhà Trác An Khả, thẳng vào đường lớn.
Nhìn phương hướng, Tần Tình do dự hai giây: “Đây hình như... không phải đường về nhà em?”
“Buổi chiều em có việc sao?”
Tần Tình tự hỏi, lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“Vậy thì hẹn hò đi.”, Văn Dục Phong liếc nhìn cô: “Vốn muốn từ từ, nhưng nếu em phải rời đi hai tuần, vậy trước đem kế hoạch hẹn hò sau đó đều áp vào hôm này là được.”
Tần Tình: “...”
Tại sao cô ẩn ẩn một loại... dự cảm không lành?
.................
Một giờ sau, Tần Tình đứng trước quầy bán vé của đấu trường tổng hợp, cảm giác dự cảm của mình được chứng thực.
Cô đông cứng hồi lâu, thẳng đến khi Văn Dục Phòng ngừng xe đi tới bên cạnh cô.
“Đi thôi, đi mua vé.”
“Chúng ta ở chỗ này... hẹn hò?”
Mi mắt Văn Dục Phong nửa rũ xuống, dắt tay cô, liền lôi kéo người tới quầy bán vé______
“Anh cho rằng em ‘thích’ hẹn hò ở chỗ này.”
Tần Tình: “...”
Có lẽ không liên quan tới lần đó thân cận với Phương Tử Thư... khả năng chỉ là cô suy nghĩ nhiều.
Tê liệt bản thân như vậy, Tần Tình chậm chạp đi theo Văn Dục Phong tới ngoài quầy bán vé.
“Tiên sinh.”
Người bán vé lơ đãng nhấc mắt, nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người đàn ông trước mắt, đôi mắt sáng lên.
Chẳng qua khi nhìn thấy phía sau Văn Dục Phong đi theo một cái đuôi nhỏ, cô ta lại có chút tiếc nuối thu hồi lực chú ý: “Tiên sinh mua vé?”
“Uhm, trận đấu gần nhất.”
“Được tiên sinh, mời anh chọn vị trí.”
Văn Dục Phong nhẹ hạ mắt, giơ tay chỉ lên màn hình: “Hai cái này.”
“Được, tiên_______”, cô gái bán vé kia cười một cái, do dự, ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh muốn chọn một loạt này? Trận này hôm nay trước còn rất nhiều vị trí.”
“Không,”, môi mỏng của Văn Dục Phong hơi nhướng lên, mắt đen lạnh lẽo: “Liền hai cái này.”
“...”, cô gái bán vé trong lòng không rõ nguyên nhân mà run run.
Sau đó cô lấy lại tinh thần, vội đáp lại, bắt đầu thao tác.
Tần Tình vừa mới nghe được động tĩnh tò mò mà đi tới: “Anh chọn vị trí nào?”
Văn Dục Phong nghe vậy, quay đầu rũ mắt nhìn về phía Tần Tình, cười như không cười: “Là vị trí em quen thuộc_____ lần trước là ngồi ở đây nhỉ?”
“...”
Thấy rõ hai số ghế kia, Tần Tịnh mắc nghẹn.
______không liên quan tới sự thân cận lần trước?
Đều là gạt người.
Tần Tình lo lắng đề phòng cùng Văn Dục Phong vào giữa sân, tới chỗ ngồi “quen thuộc” kia.
Tần Tình tự giác ngồi vào vị trí lần trước của mình.
Sau đó là người xem tiến vào trường, cùng với vài phút đều
an tường không có việc gì, Tần Tình chậm rãi yên lòng.
Sau đó ánh đèn giữa sân khấu tối sầm lại, tuyển thủ bắt đầu lên đài.
Tần Tình vừa mới đem ánh mắt lạc tới lồ ng sắt bát giác, liền nghe thấy bên tai bỗng vang lên một giọng nói______
“Cô Tần, cô không sợ tối chứ?”
Tần Tình: “...”
Lời thoại quen tai cỡ nào.
Sâu trong trí nhớ của cô, lúc ấy người này hẳn không có ngồi bên cạnh mình.
_______ cho nên ngũ cảm kiệt xuất đều dùng để làm cái này??
Nghe Tần Tình không chịu trả lời, ánh mắt Văn Dục Phong khẽ nhúc nhích.
Hôm nay người xem giữa trận vốn không nhiều lắm, hàng phía sau càng không có người nào, Văn Dục Phong đỡ lấy hai bên tay vịn bên người Tần Tình, căng người rướn tới.
Trong bóng tối giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, ánh mắt hơi loé:
“Cô Tần ngược lại không trấn an tôi một câu?”
“...”
Tần Tình không thể nhịn được nữa.
Dù sao cô lúc này cái gì cũng không thấy rõ, làm bất cứ chuyện gì cũng không cảm thấy tội lỗi.
__________
Tần Tình giơ tay đem đầu ngón tay di trên trán Văn Dục Phong, đẩy người ra xa:
“Văn Dục Phong, anh quá ngây thơ, chúng ta yên lặng xem so_____”
Thanh âm không lớn không nhỏ bị một tiếng hôn đánh gãy lời cô.
Lòng bàn tay Tần Tình ươn ướt.
Giọng nói không tự giác đột nhiên im bặt.
Thấy Tần Tình không có phản ứng, Văn Dục Phong lại ở trong lòng bàn tay cô gái nhỏ hôn một cái.
“...”
Trong bóng tối, cô gái nhỏ rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Cô mở to mắt hạnh, tai nhiễm đỏ từng chút một lan ra, cuối cùng nhiễm hai má của cô.
Tần Tình hơi hé miệng, muốn nói cái gì.
Chỉ là không đợi cô nói ra cái thứ nhất, bóng ma trước mặt liền vèo một cái mà về chỗ ngồi của mình, giống như xúc điện.
Tần Tình: “??”
Như cảm giác được Tần Tình mờ mịt, giọng nam bên cạnh vang lên ba phần khàn khàn:
“Ở bên cạnh em, anh luôn là đánh giá cao khả năng tự khống chế của bản thân.”
.............
Ngay sau trận đấu đầu kết thúc, Tần Tình đã bị Văn Dục Phong mang đi rời khỏi đấu trường.
Lúc sau, cô cũng không ngoài ý muốn được yêu cầu “mời xem phim bồi thường”, cùng tiến một bước biết được trình mang thù của Văn Dục Phong ở phương diện này.
Chờ hai người kết thúc nửa buổi “hẹn hò”, ước chừng toàn bộ bóng ma từ lần trước tan sạch, Tần Tình nhìn ra được, Văn Dục Phong trên ghế điều khiển tâm tình tốt đến không đè nén được.
Sắc trời về tối, hai người cũng không dừng lại nhiều, Văn Dục Phóng đánh xe đưa Tần Tình về nhà.
Xe dừng dưới lầu, Văn Dục Phong trước tháo đai an toàn của mình, sau đó xoay người cảm Tần Tình chuẩn bị xuống xe.
“Không phải còn chuyện thứ hai chưa nói với anh?”
Tần Tình ngẩn ra, mới phản ứng lại.
“À, kỳ thực là hôm qua mẹ của em nói, mong anh hai tuần sau, có thể chọn thời gian thích hợp tới nhà em một chuyến.”
“...”
Yết hầu của Văn Dục Phong lên xuống.
Đối mặt với tình huống, Tần Tình lơ đãng quét một màn này, nhịn không được bật cười:
“Văn Dục Phong, anh, anh không phải bị dọa chứ?”
“...”
Văn Dục Phong không nói chuyện, con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia chật vật cùng hơi bực bội.
Anh bỗng quay cuồng thân thể, chân dài gập xuống ghế, sau đó mượn lực cúi người về phía trước, đem cô gái nhỏ đang cười đột nhiên đè áp dựa vào lưng ghế phụ lái.
Tần Tình bị tình thế biến hoá này đột nhiên không kịp phòng ngừa cả kinh ngây người, không đợi phản ứng lại, người nọ đã từ trên cao nhìn xuống.
“Văn Dục Phong, anh...”
“Em bây giờ bị doạ sao?”
Đôi mắt đen của Văn Dục Phong vững vàng, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gái nhỏ.
Tần Tình chần chừ, chậm chạp lắc đầu.
“...Vậy em cũng không phải.”
Ngừng hai giây, anh cúi đầu ở khoé môi của cô gái nhỏ khắc chế mà nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó Tần Tình ngây ngốc, anh dời tầm mắt, chôn vào vị trí cổ của cô gái nhỏ.
Giọng nói nhất quán trầm ổn mang theo chút cảm xúc không được tự nhiên, giọng nói anh hơi khàn khàn mà rầu rĩ mở miệng:
“Anh chỉ là có chút khẩn trương mà thôi.”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
# Ăn_dấm_đến_bản_thân_cũng_sợ_hãi # Hệ_liệt