“Ơ? Cậu nói vậy, hình như thật... có chút quen mắt...”
Lão nhị ở phía trước cũng ngừng bước.
Trưởng phòng nghe vậy, khinh thường quay lại nhìn cô ấy một cái: “Cậu xác định các cậu không phải thấy mỗi một anh trai đẹp qua đều cảm thấy dường như gặp qua trong mơ?”
Lão nhị đầy đồng cảm mà chuyển sang nhìn: “Cũng có khả năng há.”
“Đi đi đi, đừng đem tớ với loại hoa si như lão nhị gộp lại.”
Người thứ ba trong phòng ký túc biệt danh “Tam cô nương” nhíu mày nhìn hai người kẻ tung người hứng, sau đó cô ấy lại chuyển ánh mắt về phía thang máy______
“Bằng thị lực 1.5 của tớ, anh trai này tớ nhất định gặp qua rồi. Rốt cuộc là lúc nào... Ah!”
Tam cô nương kêu một tiếng sợ hãi, làm hai người đứng cạnh giật nảy mình.
Lão nhị phục hồi tinh thần lại nhẹ nhàng đẩy cô ấy:
“Không đúng không đúng, tớ nhớ ra rồi.”
Tam cô nương tay trái kéo Trưởng phòng, tay phải túm chặt lão nhị, nhỏ giọng với hai người: “Trước đó Tình Tình không phải gửi tin nhắn hỏi chúng ta thời Đại học có uống rượu hay không, các cậu không nhớ?”
Ánh mắt Trưởng phòng chợt loé: “Khoan đã, cậu nói anh ta là người năm hai Đại học đó...”
Ánh mắt lão nhị nghi hoặc chen vào nói: “Năm hai Đại học? Khi nào???”
Tam cô nương hận sắt không thành thép mà trừng mắt với cô ấy: “Cậu đã quên, lúc ấy người ta thật vất vả đưa Tình Tình đến dưới lầu của phòng ngủ, cậu còn giỡn qua với anh ta!”
“Hơ hơ hơ là anh chàng đó!”, biểu tình lão nhị khoa trương vừa vỗ tam cô nương vừa kiễng chân nhìn về phía thang máy.
“...”
Tam cô nương bị vỗ đến nhe răng trợn mắt, lúc này lại chỉ có thể nhịn.
Bởi vì “chàng trai” trong miệng bọn họ lúc này đã cùng Tần Tình ra khỏi thang máy đi về phía phía này.
Từ ánh mắt nhìn nhau cho thấy chàng trai này hiển nhiên đối với bóng dáng ba người bọn họ... không, ấn tượng sâu đậm.
Tần Tình trước dừng bước lại, ánh mắt trong bầu không khí quỷ dị lại xấu hổ như vậy vài giây còn dạo một vòng quanh bốn người bọn họ.
Sau khi cô chần chừ, mặt liền mang ý cười nhìn ba nữ sinh mở miệng: “Đây là bạn trai tớ, Văn Dục Phong. Các cậu hẳn đã gặp qua.”
“_______!”
Lời này của cô vừa rơi xuống, Văn Dục Phong là người đầu tiên giật mình kinh ngạc nhìn về phía cô: “Em nhớ rõ...”
Tần Tình cho anh một ánh mắt ý vị thâm trường, không nói chuyện.
Mặt khác ba người đang sửng sốt sau khi cho nhau ánh mắt trao đổi, biểu tình trên mặt càng như sét đánh:
Lão nhị lẩm bẩm: “Tình Tình à... cậu có phải nhớ nhầm không? Tớ làm sao nhớ rõ cậu trước kia cũng gọi anh lính đó cái tên này? Trùng tên này là ha ha ha ha...”
“Không phải,”, Tần Tình mỉm cười đánh nát hy vọng cuối cùng của lão nhị xuống: “Là một người.”
“...”
Trưởng phòng và tam cô nương ở một bên đều xấu hổ thay lão nhị.
Lúc trước lão nhị làm sao lại tận hết sức lực cổ động chàng trai cực phẩm trước mặt này quá trình theo đuổi Tần Tình mới bước vào thời kỳ trống rỗng, bọn họ đều còn rõ ràng trước mắt.
Ánh mắt Trưởng phòng khẽ cụp xuống, ánh mắt đảo qua trên người hai người kia: “Vậy lúc trước...”
Tần Tình không chút do dự tiếp câu chuyện.
“Là hiểu lầm.”
Văn Dục Phong ngẩn ra.
“...”
Trưởng phòng và tam cô nương liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nhìn tư thế đó lúc trước làm sao cũng không phải là hiểu lầm, chỉ là đây dù sao cũng là chuyện tình cảm của nhà người khác, dù bạn cùng phòng bọn họ quan hệ thân thiết với nhau, có một số chuyện không phải bằng quan hệ này vẫn như cũ có thể nhúng tay quản.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng vỗ tay một cái: “Nào nào nào, phòng bao đã chuẩn bị xong, chúng ta đi phía này.”
Tần Tình đi ở phía sau bị Văn Dục Phong kéo một chút, cô khó hiểu ngẩng đầu.
“Anh không qua.” Văn Dục Phong rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Bọn họ sẽ xấu hổ. Các em hẳn có một quãng thời gian không tụ tập với nhau trò chuyện vui vẻ, anh ngồi trong xe chờ em.”
Tần Tình trở tay giữ chặt anh: “Nhưng bữa tối của anh____”
“Không sao cả! Có việc gọi cho anh, anh ở ngay dưới lầu.”
“...”
Tần Tình rối rắm liếc mắt nhìn ba nữ sinh phía đó một cái, sau đó xoay người lại, có chút chột dạ gật gật đầu______
“Xin lỗi, tối nay em...”
Tần Tình còn chưa dứt, đã bị một nụ hôn uyển chuyển nhẹ nhàng ngăn lại.
Trong nháy mắt người nọ đã thối lui, mắt đen hơi híp lại, ý cười mỏng nơi đáy mắt có ba phần thoả mãn______
“Đây là tiền cọc xin lỗi, dư lại lấy sau.”
Nói xong Văn Dục Phong lui lại mấy bước, phất tay với Tần Tình.
Lúc này thanh âm thúc giục của đám người trưởng phòng cũng từ phía sau truyền tới, Tần Tình chỉ ửng đỏ mặt vẫy tay với Văn Dục Phong, quay người theo hành lang dài đi đến.
...............
Bốn người bạn ký túc xá Đại học của Tần Tình, ngoại trừ lão nhị tốt nghiệp liền về quê làm việc, còn lại cả ba đều ở lại làm nghiên cứu sinh.
Chẳng qua tuy ba người đều ở thành phố T, nhưng Đại học học nghiên cứu sinh lại không giống nhau, cho nên đây cũng là sau hơn 2 năm, bốn người lần đầu tiên thực sự tìm được cơ hội tề tựu.
Đám người vừa mới nãy bắt đầu còn chỉ cho là Tần Tình nói đùa, chờ không biết ai rót xong rượu vang đỏ, dàn Karaoke đã hoàn toàn mở ra.
Duy chỉ Tần Tình biết rõ tựu lượng của bản thân “một ly đã say” đề phòng nghiêm ngặt, không chịu đụng vào một giọt, lúc này mới duy trì được thanh tỉnh mãi cho đến khi ba người còn lại vừa khóc lại vừa cười làm ầm ĩ.
Nghe lão nhị trút hết nỗi niềm hai năm ròng rã, lại vô thức nằm gục xuống bàn, Tần Tình xem lại đồng hồ, 8- 9h tối.
Ba cô gái trên bàn khóc suýt nhoè lớp trang điểm không thấm nước tinh tế, khiến Tần Tình vừa cười khổ vừa to đầu.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể gọi điện cho khổ chủ cần cù vất vả bảo vệ dưới lầu suốt 3 tiếng.
Đợi đưa ba người về ký túc, khách sạn khác nhau, khi Tần Tình và Văn Dục Phong trở lại trường, đã là 9 giờ rưỡi tối.
“Tản bộ ở sân thể dục trường không?”
Xuất phát từ áy náy, Tần Tình chủ động đề nghị.
Văn Dục Phong nhìn về phía cô, không nói gì, gật đầu.
Hai người cùng nhau vào sân thể dục, bắt đầu bước chậm quanh đường chạy.
Ban đầu không ai mở miệng, khắp nơi yên tĩnh, hai người sóng vai đi cạnh nhau, Tần Tình lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ cảm thấy cảm giác khiến người ta vui vẻ, thoải mái, bình yên lẫn thoả mãn.
Phía sau có gió mang theo tiếng đàn từ xa bay tới, xuyên qua phòng vũ đạo của ngôi nhà thấp đằng kia và sân tập trống trải, trực tiếp đến cạnh Tần Tình. Màn đêm không ánh sáng trên đỉnh đầu cùng làn gió xa xôi, tựa hồ đem tiếng đàn bình thường làm mới lại khiến người ta cảm thấy mê muội.
Hết thảy đều gãi đúng chỗ ngứa, khiến lòng người an yên.
“Thật tốt mà.”
“...Thật tốt.”
Cùng lúc Tần Tình nghe thấy giọng nói của mình, bên tai vang lên âm điệu trầm thấp chậm hơn mình nửa nhịp, âm cuối lại trùng lên nhau.
Cô giật mình quay ra sau không khỏi cười cong đôi mắt, sườn mặt nghiêng nghiêng quay về phía người bên cạnh mình.
Văn Dục Phong cũng đang chuyên chú nhìn cô.
“Tốt cái gì?”, Tần Tình hỏi.
Văn Dục Phong rũ mắt: “Tiếng gió, tiếng đàn, đêm, giờ phút này...”
Anh giương mắt: “Cùng với em.”
Ở trong con ngươi đen thanh triệt kia, Tần Tình có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của bản thân.
Hoàn chỉnh chiếm cứ đôi mắt màu đồng, cũng có lẽ là chiếm cứ luôn cả thế giới kết nối với nó.
Gần như cầm lòng không đậu, Tần Tình mở đôi tay ra ôm lấy Văn Dục Phong.
Cô đem tai dán lên ngực anh, nghe âm thanh nhịp nhàng của thế giới kia.
Cô giương khóe môi lên: “Đúng vậy, tiếng gió, tiếng đàn, đêm, giờ phút này, bên anh_______ em thấy rất tốt.”
Hiếm khi Tần Tình chủ động như vậy, Văn Dục Phong lúc này còn chưa hoàn hồn từ cái ôm, liền một lần nữa bị lời của cô gái nhỏ đóng đinh tại chỗ______
“Chúng ta luôn như thế này đi, Văn Dục Phong.”
“...”
Sau khi lời này rơi xuống, trên đỉnh đầu Tần Tình an tĩnh rất lâu.
Phút an tĩnh này đã khiến Tần Tình cảm thấy bất an, khi nhịn không được muốn ngẩng đầu lên, một bàn tay thon dài từ phía sau đỡ tới, đem gương mặt cô ấn trở lại vào lồ ng ngực nóng bỏng so với gió lạnh kia.
Đồng thời, thanh âm trầm thấp khàn khàn dán bên tai cô ở trong lồ ng ngực kia chấn động_______
“Đây là em nói.”
“...Không được đổi ý.”
“Uhm!”, Tần Tình một lần nữa giương môi lên, càng ôm chặt đối phương: “Em không đổi ý.”
Sau khi tản bộ, Văn Dục Phong đưa Tần Tình về dưới lầu ký túc, vẫn không nhịn được hỏi vấn đề mà hơn phân nửa buổi tối nay làm anh bất an.
“Chuyện uống rượu nhỏ nhặt kia... em nhớ ra lúc nào? Là vì Kiều An nói anh đi tìm em, mới nhớ ra?”
Nhắc tới cái này, nụ cười tươi trên mặt Tần Tình hơi nhạt đi.
Cô không trả lời, hỏi ngược lại: “Nếu em không nhớ ra, anh định vĩnh viễn gạt em? Dù cho em vẫn không chịu tha thứ cho anh?”
Văn Dục Phong trầm mặc.
Qua giây lát, anh cười khổ.
“...Anh cũng
không biết.”
Tần Tình ngẩn người.
Cô quen người này từ niên thiếu phóng túng khí phách hăng hái, mà chưa từng ở trên gương mặt của Văn Dục Phong thấy qua thần sắc một cái chớp mắt mê mang gần như bất lực này.
“Hai năm trước anh cũng thường hay nghĩ tới vấn đề này, đoán bản thân tới một lúc nào đó sẽ không kiên trì được... chật vật chạy tới tìm em giải thích.”
Văn Dục Phong thở ra một hơi, môi mỏng hơi nhếch lên, ý cười đáy mắt nhàn nhạt: “Chẳng qua còn may khi đó thị lực không phục hồi như cũ, không thể thực sự xuất hiện trước mặt em... bằng không, đại khái sẽ doạ em.”
“...”
Ngực của Tần Tình run rẩy dường như hơi đau.
Quá khứ hai năm cô chưa từng tham gia vào kia của Văn Dục Phong, luôn dằm trong lòng cô.
Bởi mỗi lần chỉ hơi tưởng tượng Văn Dục Phong không thể nhìn thấy kia, có thể bất lực thậm chí tuyệt vọng, cô đều cảm thấy dằm kia ngược lại đâm càng sâu vào trong mỗi cơ của tim, hơi liên quan, chính là đau tê tâm liệt phế.
Nhưng cô không thể nói, cũng không thể nói trước mặt anh.
Tần Tình nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay của mình, nở một nụ cười tươi: “Vậy anh đủ kiên quyết, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.”
“...Gọi qua, hơn nữa không chỉ một cuộc.”
Văn Dục Phong bỗng mở miệng.
Biểu tình của Tần Tình cứng lại: “Khi nào______”
Thần sắc Văn Dục Phong chớp mắt không được tự nhiên.
Anh nhìn nghiêng: “... Từng có vài lần, sau khi cùng đám người Kiều An uống say... sẽ đoạt di động của họ, gọi cho em.”
Ánh mắt Tần Tình cổ quái.
Di động cũ kia cô vẫn luôn đặt trong túi, phí điện thoại mấy năm, cũng quả thật mỗi năm đều sẽ nhận một ít tin quảng cáo hoặc gọi nhầm... nhưng cô chưa từng nghĩ qua, trong đó sẽ có mấy cuộc là của anh gọi tới.
Tựa như nhìn ra sự khó hiểu của Tần Tình, thần sắc của Văn Dục Phong càng không được tự nhiên.
Con ngươi đen nhánh cất giấu cảm xúc chật vật, anh hắng giọng mở miệng: “Sẽ có lúc rất khó chịu, không trụ được... khi đó sẽ gọi đám Kiều An tới uống rượu, mỗi lần đều nói trước với bọn họ, đừng để anh nhìn thấy di động.”
Nghĩ tới hai chữ “đoạt lấy” Văn Dục Phong vừa mới nói kia, ánh mắt Tần Tình hơi động: “Không phải anh...”
Văn Dục Phong nghiêng đầu ho nhẹ, qua một lúc sau mới tiếp tục: “Sau khi uống say liền một lòng một dạ muốn gọi cho em, nhưng biết không thể dùng số của mình. Sau khi gọi đám Kiều An tới ngược lại, nhặt một chiếc di động gọi qua cho em.”
Không đợi Tần Tình hỏi, Văn Dục Phong lại chủ động nói: “Chẳng qua mỗi khi điện thoại thông, cũng không dám mở miệng, sẽ đem điện thoại lại nhét trở lại.”
Tần Tình: “...”
“Cho nên đây là nguyên nhân số di động này của em nhiều năm như vậy còn có thể lâu lâu nhận được những cuộc gọi khó hiểu đánh dấu quảng cáo?”
“Kiều An nói, sau này trước khi bọn họ đi uống rượu, mỗi người sẽ phải ghi nhớ cuộc gọi quấy rối, mới có thể ra cửa.”
“...Vậy tại sao không dứt khoát mang theo di động?”
“Ở khu giải trí, cũng đoạt lấy của người khác.”
Tần Tình: “...”
Cô đột nhiên có chút đồng tình với Kiều An.
“Cho nên, trước đó em lục tìm di động cũ gọi cho anh, anh nhận cũng không ngạc nhiên chút nào?”
“Uhm, Anh biết, em không xoá dãy số này.”
“Biết, anh còn không chịu tìm em giải thích?”
“...”
Lại lần nữa vòng về vấn đề ban đầu, Văn Dục Phong bất đắc dĩ thở dài.
Sau một lát, anh giương mắt nhìn Tần Tình, ánh mắt thâm thuý nghiêm túc:
“Điềm Điềm, năm ấy anh tới tìm em, nghe bạn cùng phòng của em nói với anh khi em ốm nặng một trận, mà từ đầu tới cuối anh cũng chưa xuất hiện_________ anh hận không thể gi3t chết chính mình.
“Quãng thời gian em bị bệnh kia mỗi ngày mỗi giờ làm sao chịu đựng______ anh nghĩ cũng không dám nghĩ, đến bây giờ cũng không dám.”
Anh thở dài nặng nề: “Anh thừa nhận rằng chuyện này anh giống như kẻ nhu nhược. Nhưng để em trải qua một quãng thời gian như vậy, anh căn bản không dám xin em tha thứ cho anh.”
Tần Tình trầm mặc lại.
Trên thực tế cô cũng không biết, nếu trái tim không được mài dũa trong mấy năm nay, cô liệu có thể sau khi Văn Dục Phong giải thích, lựa chọn nghe theo nội tâm mà tha thứ, mà không so đo những chuyện đã không còn ý nghĩ nhưng quả thực đã từng xảy ra hay không.
Có lẽ có.
...Có lẽ không.
Nghĩ vậy, Tần Tình không tự chủ mà thở dài.
Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt, vẫn có thể đụng phải không ít ánh mắt người nhìn trộm bên ngoài ký túc như cũ.
Tần Tình quay mặt: “Thời gian không còn sớm, em phải về phòng. Anh ở khách sạn sao?”
Văn Dục Phong ừ một tiếng.
Tần Tình nâng cánh tay lên, hạ xuống: “Vậy ngày mai____”
Nói chưa dứt lời, cánh tay cô khẩn trương, trước mắt hoa lại, người đã bị kéo tới trước Văn Dục Phong.
Người này cúi đầu nhìn cô, con ngươi tối đen, pháo hoa giấu sâu trong hai hốc đen sâu.
“Lời xin lỗi của em trước bữa tối, anh chỉ thu được tiền cọc.”
Tần Tình: “...”
______________
Xem biểu tình của người này lúc này, nào còn còn bộ dạng “không dám xin tha thứ” vừa mới nãy?
Ngược lại như con sói hung dữ đang nằm ở cửa hang của thỏ nhỏ và nhớ nhung mấy ngày, chảy nước dãi, mắt long lanh.
Tần Tình bất đắc dĩ, nhón mũi chân lên nhanh như bay hạ một nụ hôn trên má anh.
Sau đó cô vừa định chạy trốn, lại bị kéo trở về.
“Không đủ.”
Trong ánh mắt uỷ khuất này thật ra là mười phần đúng tình hợp lý____
“Anh ở trong xe chờ em hai tiếng rưỡi.”
Tần Tình: “...”
Lúc này là cao điểm của ký túc, nhiều người như vậy...”
Văn Dục Phong tựa hồ sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, một chút cũng không ngoài dự đoán áp tầm mắt rơi xuống nơi nào đó.
Tần Tình nghiêng đầu qua nhìn theo, trên vai của mình khoác áo khoác mỏng của người này.
“...!”
Trong lòng Tần Tình theo bản năng kéo cảnh báo.
Nhưng đã muộn.
Trước mặt bỗng âm u, đồng thời áo khoác mỏng trên vai nhẹ đi bị bức hướng lên trên, bao phủ bởi mái tóc dài, phủ qua đỉnh đầu.
Tầm mắt bị bóng tối che đi.
Trong bóng tối, một nụ hôn nóng bỏng, cùng với vô vàn âm thanh lộn xộn bên tai trầm thấp rơi xuống.
Sau dó đem cả người cô nuốt hết.
Như rơi xuống địa ngục.
_______”Địa ngục” làm người ta quên đi hết thảy, lưu luyến tham quyến, không luyến tiếc nhân gian.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dục ca và Điềm Điềm có hai cảnh hôn là tôi khi bắt đầu đã nghĩ đến muốn viết ra, tiến độ hoàn thành (1/2).