Khi Tần Tình cùng Văn Dục Phong chờ ở trạm xe bus, bên cạnh đã có một bà lão đang ngồi, thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ với bà nội Tần, khuôn mặt cũng rất có tinh thần.
Chẳng qua khi bắt đầu hai người nắm tay ở điểm giao thông công cộng, người này liền vài giây đều liếc nhìn bên này một cái.
Tần suất càng nhiều, giữa mày của bà lão kia liền nhíu lại.
Lúc đầu Tần Tình chưa phát hiện, thẳng tới sau khi lơ đãng đối diện với bà lão, cô mới có chút hậu tri hậu giác lôi kéo Văn Dục Phong.
“Bà lão kia... có phải giống như đang trừng chúng ta không?”
“Ừ.”, Văn Dục Phong nhìn cũng không nhìn nghiêng đầu hướng về bà lão ở phía sau, cười nhẹ đáp: “Trừng mắt hồi lâu, em mới phát hiện?”
“...”, Tần Tình có chút không hiểu được: “Có phải chúng ta chắn tầm nhìn của bà ấy?”
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn hướng Tần Tình, ý cười đáy mắt như chạm vào ánh ban mai, nông sâu lênh đênh.
“...Không phải. Em muốn biết đáp án?”
“Nếu em không muốn biết, hỏi anh làm gì?”
Văn Dục Phong gật đầu tán thành: “Em quay qua một chút, anh nói cho em biết.”
Tần Tình không nghi ngờ anh, quay về phía Văn Dục Phong một chút, khoảng cách giữa hai người vốn không lớn, lúc này cơ hồ thu lại bằng không.
Ý cười nơi đáy mắt của Văn Dục Phong càng đậm, ngay sau đó anh bỗng xoay nửa thân trên của mình giữ lấy cằm cô gái hôn một cái.
Tần Tình ngây ngốc.
Chờ tới khi cô lấy lại tinh thần, Văn Dục Phong đã lui lại về chỗ.
“...Văn Dục Phong.”, ngữ khí Tần Tình bất đắc dĩ, ánh mắt cũng bất đắc dĩ: “Anh không thể chú ý tới người xung quanh sao?”
Môi mỏng của Văn Dục Phong hơi nhếch lên.
“Không phải em muốn biết đáp án sao? Anh nói cho em đáp án mà thôi.”
Được Văn Dục Phong nhắc nhở, Tần Tình cũng liền phát hiện, ánh mắt của bà lão phía sau trừng bản thân và Văn Dục Phong, lúc này đã sắp thay đổi.
Suy nghĩ trong ba giây, Tần Tình mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Cô cúi đầu nhìn một thân đồng phục của mình, lại nhìn đồng phục của Văn Dục Phong, cả hai đã không e dè mà đan mười ngón tay vào nhau.
___________
À, thì ra không chú ý tới người xunh quanh là bọn họ sao?
Đúng lúc này, hai người muốn nhân xe bus từ xa mà lại đây.
Tần Tình vừa chuẩn bị kéo Văn Dục Phong đi trước một bước, liền nghe thấy tiếng thở dài không nặng không nhẹ của bà lão ở phía sau, đứng lên đi về phía trước.
“Lũ trẻ bây giờ...”
Âm thanh người già mang theo chút phương ngôn của Thanh Thành, hận sắt không thành thép liếc nhìn qua đây một cái, càng làm Tần Tình thiếu chút nữa nhịn không được cười rộ lên.
Theo nguyên tắc giữ lễ độ với người già, Tần Tình và Văn Dục Phong đều tự giác lui qua một bên, chờ bà lão lên xe trước, bọn họ mới trước sau theo vào.
Kiểu cách của đồng phục Trung học Nhất Sư khéo léo đẹp đẽ, từ già tới nhỏ của Thanh Thành không người nào không nhận ra đồng phục Nhất Sư.
Vì vậy cặp đôi trẻ lên xe cũng chưa buông tay ra, nhất thời liền thu hút ánh mắt toàn khoang xe.
Ít tuổi hơn chưa có con, những hành khách không quá lớn tuổi sau khi nhìn thấy, nhiều nhất chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi.
Hành khách còn lại ánh mắt nhìn qua còn lại đa số đều mang theo chút không tán đồng.
Văn Dục Phòng xem như không thấy mà từ trong ánh mắt mọi người đi qua, kéo Tần Tình tới hàng ghế phía sau chỉ còn dư hai ghế.
Nói đến cũng khéo, bà lão ở trạm xe bus kia cũng ngồi ở hàng ghế hai ghế trống kia.
Chờ hai người ngồi xuống, xe bus khởi động chưa được bao lâu, thanh âm của bà lão đột nhiên vang lên.
“Hai đứa nhỏ các cháu, học trường cấp hai hay trường cấp ba?”
Trong chuyến xe bus buổi sáng này vốn dĩ không có nhiều động tĩnh lúc này người nghe thấy tiếng của bà lão không ít. Càng có không ít người dứt khoát chuyển tầm mắt tới.
Nếu là trước kia, Tần Tình đại khái đã sớm không nhịn được mà quẫn bách.
Nhưng lúc này nghe lời này xong, Tần Tình cũng chỉ cười khẽ, cô nghiêng mặt: “Bà ơi, bà xem chúng cháu giống học cấp hai hay cấp ba ạ?”
Cô gái trẻ cười tươi so với ánh mặt trời ngoài xe càng có sức hút, bà lão vốn sắc mặt không tốt biểu tình cũng hoà hoãn đôi chút.
“Bà thấy nó hình như cấp ba, cháu... cháu còn học cấp hai giống cháu bà, có đúng cấp hai không?”
Tần Tình: “...”
“Khục.”
Văn Dục Phong ngồi bên cửa sổ nghiêng mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, một tiếng cười nhẹ kia không hề có ý che lấp.
Sau đó không cho Tần Tình cơ hội giải thích, Văn Dục Phong nhìn ngoài cửa sổ giọng cười hơi khàn:
“Dạ. Cháu lớp mười, em ấy lớp chín.”
Tần Tình: “...”
“Văn Dục Phong, anh lộ mặt sớm chút không được sao.”
Nói rồi Tần Tình quay về phía bà lão đang càng lúc càng nhăn mày: “Bà ơi, bà đừng nghe anh ấy nói bậy, chúng cháu đã thành niên nhiều năm rồi.”
Bà lão dùng loại ánh mắt “rõ ràng cháu mới nói bậy”, vô cùng đau buồn nhìn Tần Tình.
Tần Tình bất đắc dĩ, từ trong túi nhỏ màu đen đeo vai lấy ra thiệp mời màu đỏ.
“Hôm nay là họp trường của Trung học Nhất Sư, hai chúng cháu là về trường cũ tham quan.”
Nhìn thiệp mời màu đỏ bên trong chữ nhỏ thiếp vàng, ánh mắt bà lão lúc này mới từ không tin tưởng chuyển sang khiếp sợ, sau đó lại từ khiếp sợ chuyển sang cảm khái.
“Nó còn giống, đứa nhỏ cháu làm sao tốt nghiệp đã nhiều năm, còn giống như học sinh Trung học?”
Tần Tình: “...”
Lúc này Văn Dục quay mặt sang một bên, nhìn biểu tình uể oải của Tần Tình, môi mỏng không áp được mà giương lên.
“Cô ấy năm cấp hai còn thấp hơn bây giờ vài cm, nhón chân cũng không với tới cạnh trên cùng của bảng đen.”
Tần Tình: “...”
Mười phút sau, tạm biệt bà lão nhiệt tình, xuống xe bus nụ cười của Tần Tình biến mất: “Anh chê em lùn.”
Không ngờ tới cô gái mới nãy còn nói cười đột nhiên thay đổi sắc mặt, Văn Dục Phong ngẩn ra, sau đó rũ mắt cười thấp đem tay của cô gái lần nữa nắm trở lại.
“Ai nói.”
“... Anh vừa nãy rõ ràng chính là ý này.”
“Anh không có mà.”
Văn Dục Phong nắm chặt Tần Tình hướng về phía trường Nhất Sư mà đi, vừa đi vừa cười: “Anh cảm thấy chiều cao của em bây giờ vừa hay hợp với anh.”
“Anh một mét tám tám, em một mét sáu hai, hợp chỗ nào?”
“...”, bước chân của Văn Dục Phong dừng lại.
Qua hai giây, anh nghiêng đầu nhìn lại, nhìn Tần Tình, cực kỳ chậm chạp chớp mắt.
___________
“Thích hợp tích hợp nguồn lực.”
Tần Tình sửng sốt một chút, không phản ứng lại.
Thẳng tới khi ngoan ngoãn bị nắm đi mấy mét, tựa như nghĩ thông suốt cái gì, lỗ tai cô bắt đầu chậm rãi ửng đỏ.
.............
Tuy rằng chỉ cần cựu học sinh trình thông tin cá nhân đều sẽ nhận được đồng phục có kích cỡ phù hợp do trường Trung học Nhất Sư gửi, nhưng có dũng khí mặc đồng phục “về trường”, hiển nhiên chỉ có một bộ phận cực nhỏ.
Cầm thư mời đi vào bên trong khuôn viên trường Trung học Nhất Sư, nhìn thấy càng nhiều bạn cùng trường, vẫn là mặc những mẫu mới nhất của các hãng lớn trong mùa này.
Nếu là nóng bức thế này, khả năng đụng
hàng rất nhanh đã đuổi kịp đồng phục Nhất Sư.
Mà ở trong nơi đủ loại màu sắc, kiểu dáng quần áo này, Văn Dục Phong và Tần Tình một bộ đồng phục đi tới, cơ hồ là bước vào cổng trường lập tức trở thành tiêu điểm của nhiều người.
“Đ.ệ.ch kia không phải Văn Dục Phong sao?”
Vừa mới bước một bước vào tuyến đường chính, Tần Tình nghe thấy tiếng hô nhỏ của vài người tụ tập cách đó không xa.
“Văn Dục Phong? Văn Dục Phong là ai vậy?”
“Đại ca của khoá ba mươi bảy, cậu không biết? Anh ta năm ấy ở Nhất Sư, Trung học số ba không dám đến cổng trường khoe khoang... ai chứ anh ta mà cậu cũng không biết, tới nói cậu còn là học sinh Nhất Sư sao?”
“...”
Âm thanh sôi nổi hỗn loạn bên kia theo bước chân của Tần Tình và Văn Dục Phong mà xa dần.
Đi qua một khoảng, Tần Tình đột nhiên cười khẽ. Cô nghiêng mặt, nhìn đường cong sắc bén thanh tú của chàng trai, cười đến có chút không thể tự dừng được.
“Đại ca Văn, mấy năm không gặp, uy danh vẫn còn đây nha?!”
Chàng trai bị điểm danh thân hình ngừng lại, xoay người sang chỗ khác, ý vị thâm trường lặp lại lần nữa: “‘Đại ca Văn’?”
Tần Tình vẫn cười: “Không thì gọi là gì?”
“Gọi tên.”
“...Hả?”
“Lúc trước anh mượn sách em, em còn nợ anh một lần, em quên rồi?”
“...”
Tần Tình quả thực đã quên. Lục trong trí nhớ hồi lâu, cô mới đem đoạn chuyện cũ kia từ trong nơi sâu nhất nhớ ra.
____________
“Gọi anh một tiếng.”
...........
“Gọi tên, ba chữ, một chữ cũng không thiếu.”
.............
“Gọi liền đem sách cho em.”
___________
Nhớ tới khi ấy người này cúi người trước bàn của mình, trên gương mặt kia một một phân thần sắc đều như rõ ràng trước mắt.
Suy nghĩ trong chốc lát, khoé mắt Tần Tình cong lên.
“Cười cái gì?”
Văn Dục Phong hỏi cô.
Tần Tình: “Nhớ lại anh khi đó, không nhịn được cười.”
“À?”
Văn Dục Phong nhẹ hạ mi mắt: “Khi đó anh rất buồn cười?”
“Không phải.”, Tần Tình lắc đầu, ý cười càng đậm, mắt hạnh xinh đẹp cong thành mảnh trăng non: “Khi đó em có chút sợ anh, lần đầu nghe được loại yêu cầu này, cảm thấy con người anh nhất định là có tật xấu đâu đó_________ nhưng liền càng doạ người.”
“...Sợ anh?”, Văn Dục Phong cười nhẹ: “Khi đó em vậy mà một chút cũng không sợ anh, toàn trường không sợ anh nhất chính là em.”
“Sao có thể?”
Tần Tình cố ý làm ra biểu tình nhỏ có chút khoa trương, chẳng qua đôi mắt cong cong cười đã bán đứng tâm tình của cô.
“Khi đó anh thoạt nhìn đã rất đáng sợ, khi nhìn thấy anh giống như con hổ chỉ mới vừa tỉnh ngủ, lười biếng còn lộ ra hung tính, cảm thấy không cẩn thận một cái liền bị anh nuốt.”
Tàn Tình vừa nói, mỗi lần lại dùng ánh mắt quét Văn Dục Phong từ trên xuống dưới một lần, sau đó cô lắc lắc đầu: “Em cảm thấy thiếu cái gì đó.”
“Thiếu cái gì?”
Văn Dục Phong đút tay vào túi quần cười như không cười nhìn Tần Tình, mặc cô trêu đùa.
Tần Tình thò lại, duỗi tay kéo cà- vạt trước áo sơ- mi của Văn Dục Phong, tuỳ ý nắm, đem nó nới lỏng.
Sau đó cô lại nhón mũi chân đủ để tới đầu tóc của Văn Dục Phong.
Kiễng được một giây cô lại nhăn mày, dưới ý cười lười nhác trong ánh mắt của Văn Dục Phong ngoắc tay một cái: “Cúi đầu cúi đầu.”
Thần sắc Văn Dục Phong bất động mà cười liếc nhìn cô, con ngươi đen nhánh sặc sỡ ánh sáng.
“Không cần.”
Giọng nói nam sinh hơi khàn, ý cười càng đậm.
Tần Tình túm cà- vạt của anh, cũng không nói lời nào, chỉ lấy mắt hạnh lấp lánh ánh sao nhìn Văn Dục Phong chằm chằm.
Qua hai giây, Văn Dục Phong thở dài, rút tay ra cúi xuống eo.
Tần Tình cười đến mi mắt cong cong, không chút do dự vươn tay, đem mái tóc đen chải gọn gàng của chàng trai xoa xoa.
So với tính cách vĩnh viễn sắc bén của người này không giống, mái tóc màu đen chạm vào tay cực kỳ mềm mại, khiến Tần Tình cảm thấy bản thân như là đang chải lông cho một con vật lớn họ mèo.
Cô nghĩ nghĩ, nhón chân đến bên tai của Văn Dục Phong, cười khẽ:
“Lần đầu gặp anh trước cửa tiệm tiện lợi kia, em đã muốn làm như vậy.”
_________
“Mềm giống như trong tưởng tượng của em. Nghe nói người tóc mềm tính cách đều rất tốt.”
Mái tóc đen vốn dĩ gọn gàng đã bị xoa tới nỗi rối rất nhiều, Văn Dục Phong bất đắc dĩ giương mắt.
“Tính cách anh rất tốt?”
Tần Tình không chút do dự gật đầu, khoé môi mềm mại câu lên: “Đối với em rất tốt.”
Văn Dục Phong hơi ngẩn ra.
Mà nơi này, Tần Tình đã rời khỏi nửa bước, cười thưởng thức tác phẩm hoàn mỹ của mình.
“Lúc này mới giống anh khi đó nha.”
“Anh khi đó?”
“Uhm.”, Tần Tình đáp một chữ, ý cười ngập tràn: “Dục ca.”
Ánh mắt Văn Dục Phong trầm lại.
Qua hai giây, anh mới bất đắc dĩ mở mắt, giơ tay lên hất hất tóc mái trước trán.
“Về sau chỉ khi anh bảo em gọi, em mới có thể gọi vậy.”
“Hả? Tại sao?”
“Bằng không,”, giọng cười anh khàn khàn, nghiêng sang nhìn cô: “Sẽ xảy ra chuyện.”