Doãn Tư Nghị xem ở đây giống như chỗ ngủ của mình thản nhiên nằm xuống, ánh mắt đứng đắn khi xưa giờ chỉ khẽ động cũng gợi tình.
Anh vỗ tay lên phần nệm bên cạnh, nhẹ nhàng gọi cô:
- Ngủ thôi, thời gian nghỉ ngơi là vàng là bạc đừng nên bỏ phí.
Anh hứa sẽ không làm gì em đâu.
"Không làm gì em đâu", đây chính là câu slogan của mấy gã lừa tình chính hiệu, bác sĩ Doãn đoan chính hôm nào đã nhập hội "yêu râu xanh", nụ cười và ánh mắt phong lưu ấy nhìn sao cũng muốn đấm cho mấy cái.
Hai tay Tuệ Ngọc run lên, định nhào tới túm con người lì lợm kia quẳng ra cửa nhưng sợ mình thất thế nên lại thôi.
Cô thở dài bất lực quay lưng đi về phía bàn làm việc, thả người ngồi lên ghế, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm mưa rơi.
- Em định ngủ ở đó cả đêm sao? Ngủ với anh ấm hơn mà.
- Chú im đi…
Tuệ Ngọc quay ngoắt lại ban cho anh ánh mắt dữ tợn như muốn giết người, nhìn giường của mình bị người khác chiếm lửa giận trong lòng cứ ngùn ngụt trào sôi.
Nếu ngay lúc này có trong tay con dao mổ trong tay, biết đâu cô sẽ xẻ thịt anh ra rồi lấy kim khâu lại làm thú vui tao nhã để giết thời gian cũng không chừng.
Cô buồn chán gối đầu lên tay nghe tiếng mưa buồn não nề như đang lạc giữa đồng sâu không tìm ra lối thoát, những âm thanh va đập nối tiếp nhau ru mắt cô nặng nề đã mấy lần muốn khép, nhưng sợ người đàn ông quỷ quyệt kia giở trò nên dẫu nửa tâm hồn đã chìm vào cơn mộng mà mí mắt vẫn cố gắng nhướng lên cao.
Cơn mưa đêm nay sẽ không dứt cho tới sáng mai, nhưng cơn buồn ngủ đã đánh gục Tuệ Ngọc dù cô đã gắng gượng đến tận 0 giờ.
Cơ thể cô mềm nhũn vật vờ nửa dưới ghế nửa trên bàn, mấy ngày vất vả vừa qua đã bào mòn cô đến kiệt sức.
Giữa cảnh khuya ồn ã, Doãn Tư Nghị thả đôi chân trần xuống sàn nhà nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, anh điểm nhẹ ngón tay lên hàng mày cau có cả trong khi ngủ, ánh mắt dịu dàng rũ sâu xuống, ngắm nhìn cô trong mê mẩn và cưng chiều.
- Ngủ cùng anh đâu có mất lạng thịt nào, em sợ cái gì chứ?
Anh tự hỏi tự cười, kề cái môi đau hôn nhẹ lên gò má thắm rồi ôm cô trở về giường, bản thân cũng nằm xuống ngay bên cạnh.
Anh ôm cô vào lòng mình nghe tiếng sấm chớp vẫn rền rền lảng vảng trên mái nhà không dứt.
Si luyến ngắm gương mặt thanh tú thuần khiết trong ngực, trái tim anh ray rứt chẳng yên.
Lâu nay ở bên em cố bày ra đủ dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn để em tin tưởng giao "niềm riêng" cho anh chẳng giấu giếm, nhưng em lười đến nỗi chỉ tận hưởng mà không động lòng dù chỉ là một chút ít nhỏ nhoi.
Nay anh ngoài ba mươi, em cũng đã trở thành thiếu nữ, chữ "lụy" đã cắm rễ ăn sâu vào tim nên anh chẳng thể chờ đợi đến ngày em thôi ngây thơ trong sáng nữa.
Nhưng chỉ có vài lần môi chạm môi em đã xem anh là sói dữ, có con sói nào nuôi giữ con mồi hơn hai mươi năm mà không ăn thịt, em cứ đề phòng chỉ làm tội anh thôi…
…
- Tuệ Ngọc à! Tuệ Ngọc, xuống nhà ăn sáng thôi con.
Tiếng gõ cửa ầm ĩ ngoài phòng đánh gãy giấc mộng đẹp của cô gái nhỏ vừa được mẹ gọi tên.
Tuệ Ngọc nheo mắt, ngọ nguậy tay chân vươn vai lười biếng nhưng trên thân cô có thứ gì đè nặng, ưỡn ngực mấy lần cũng không thể thoát ra.
Tuệ Ngọc còn trong cơn mê ngủ bực bội hé mắt ra nhìn, đôi đồng tử không thu được thứ gì rõ ràng chỉ thấy một mớ lông đen xì trước mặt.
Cô chợt rùng mình, tóc gáy dựng đứng hết cả lên, nhịp tim càng dồn dập thì bầu ng ực càng phập phồng va đập vào thứ gì đó vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
Cô hoảng hốt tỉnh cả ngủ, bức màng bong bóng trong tròng mắt vỡ tan ra mới nhìn rõ thứ đen xì kia là tóc và cái mềm mềm âm ấm nằm trước ngực là khuôn miệng của "ông chú già" sống ở nhà bên kia.
Cơn cuồng phong trong cô phút chốc hóa thành vũ bão, cô giận dữ dồn lực vào bàn tay giáng một cú thật mạnh lên gương mặt đẹp trai của Doãn Tư Nghị.
Anh giật mình mở mắt ra nhìn, cô nghiến răng nhào tới bóp cổ anh, khóe miệng đã hé ra chuẩn bị sẵn vài câu chửi mắng nhưng bất chợt giọng của mẹ mình ở ngoài cửa lại vang lên.
- Con đã dậy chưa? Tuệ Ngọc à…
Cô vội thu tay về chỉ ra ban công ra hiệu bảo anh mau biến khuất mắt cô, nhưng Doãn Tư Nghị vừa bị hành