Không có?
Tuệ Ngọc kích động "rít" lên, cô đẩy anh bật ra, âm giọng khe khẽ toàn là trách móc:
- Chú có biết đã qua mấy ngày rồi không? Lỡ như có em bé thật thì biết phải làm thế nào?
- Thì cưới thôi.
Chỉ đơn giản như thế! Đó cũng là điều mà anh mong muốn từ lâu.
Doãn Tư Nghị nhìn sâu vào mắt Tuệ Ngọc, giam cầm những bối rối trên gương mặt non nớt của cô, nắm lấy bàn tay thon mềm, tâm sự chất chứa nặng trĩu quanh vành mắt.
Anh muốn nói với cô thật nhiều, muốn chia sớt bớt đi những lo sợ trong lòng anh, muốn dùng đứa trẻ chỉ mới có trong tưởng tượng kia như một mối ràng buộc.
Để dẫu cho mẹ cha hai nhà có ngăn cấm cách mấy, hay có một bí mật nào đó sẽ lộ rõ trong nay mai đi chăng nữa, thì tương lai giữa anh và cô cũng không ly không biệt.
Nhưng mà, cuối cùng anh lại chỉ mỉm môi cười, lặng lẽ giấu hết những niềm riêng cất sâu trong tim anh, để cô gái mỏng manh như sương mai không lo không sợ.
- Em đừng sốt ruột, chưa chắc xác suất sẽ là một trăm phần trăm đâu.
- Cái gì mà chưa chắc chứ? Chú đúng là đồ lừa đảo mà!
Tuệ Ngọc ấm ức đến mức muốn bật khóc, thời gian đã quá 48 tiếng đồng hồ, bây giờ mà dùng thuốc thì xác suất ngừa thai cũng đã giảm đến mấy mươi phần trăm, chưa tính đến chuyện cô đang ở trong giai đoạn dễ thụ thai nhất nữa.
Lồng ngực Tuệ Ngọc phập phồng tức giận, cô nhào tới đánh đấm túi bụi vào người Doãn Tư Nghị, thấy vẫn chưa đủ cô còn ngoạm một dấu lớn trên cổ anh.
Cơn đau ập tới bất ngờ xộc lên não, rồi lan ra toàn thân, Doãn Tư Nghị hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng.
- Không được, em phải đi mua thuốc, nếu không thì sẽ xảy ra họa lớn đấy.
Tuệ Ngọc thả Doãn Tư Nghị ra, vội vàng nhảy xuống giường, từ đầu đến cuối cô đều mang bộ dạng cuống quýt, đến xưng hô cũng loạn hết cả lên.
Nhưng mới đi chưa được quá ba bước thì đột nhiên bên ngoài vọng vào âm thanh chén bát va vào nhau, tiếng bước chân giữa cầu thang càng lúc càng thêm rõ.
Tuệ Ngọc biết là mẹ mình đang tới, cô hốt hoảng quay lại giường kéo tay Doãn Tư Nghị.
- Anh ra ngoài nhanh đi, mẹ em đang đến đấy.
Doãn Tư Nghị không chần chừ, nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng anh không ra hẳn bên ngoài mà lại móc ổ khóa mới mua vào trong khoen cửa, rồi chạy ngược vào trong phòng tắm để nấp đi.
Tuệ Ngọc bị anh dọa đến tim gan nhảy dựng, không có thời gian lôi kéo trách móc nên cô đành thu gom những mảnh rơi rớt của chiếc ổ khóa cũ cất giấu.
Vừa dọn dẹp xong, thì cũng vừa đúng lúc cửa phòng bị mẹ cô đẩy từ bên ngoài vào.
Chiều nay Tuệ Ngọc không xuống nhà ăn cơm, Trần Uyển Khanh sợ con gái đói nên mang cơm canh tới ép cô ăn một chút.
Bà liếc nhìn chiếc ổ khóa to tướng vẫn nằm im lìm ở cửa, mới yên tâm quay sang nhìn con gái, nhẹ nhàng gọi:
- Con tới đây ăn một chút đi.
Mâm cơm được đặt trên bàn làm việc, Trần Uyển Khanh đứng đó chờ đợi, Tuệ Ngọc ngồi ở trên giường cúi gằm mặt xuống, uể oải đáp:
- Con không thấy đói.
- Không đói cũng phải ăn, con cứ nhịn thế này ảnh hưởng đến dạ dày lắm.
Nét hiền từ khi trước đã quay trở lại trên nét mặt mệt mỏi của mẹ, nhưng cảm xúc trong lòng Tuệ Ngọc lúc này tệ hại đến không tả nổi.
Chẳng biết đã im lặng bao lâu, động tác xới cơm của mẹ cũng dừng lại, bà nhìn về hướng này, buồn bã vô cùng.
- Mẹ, mẹ đừng nhốt con nữa có được không?
Giọng của Tuệ Ngọc yếu ớt như van lơn, khó chịu trong lòng dày đặc và nặng trĩu.
Trần Uyển Khanh trốn tránh ánh nhìn thảm thương ấy, bà quay mặt đi, bước vội ra ngoài.
- Ăn xong cứ để ở đó, lát nữa mẹ sẽ dọn.
- Mẹ!
Tuệ Ngọc chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình, cô không biết tại sao hai mẹ con cô lại phải rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này nữa? Những khổ sở trong lòng nghẹn ứ nơi lồng ngực, đẩy tiếng nấc và nước mắt đổ xuống như mưa.
- Mẹ đang có nỗi khổ khó nói có phải không? Mẹ đừng giấu con nữa mà, mẹ nói cho con biết đi…
Trong kí ức của Tuệ Ngọc, mẹ là một người đàn bà tần tảo, hiền lành, chịu thương chịu khó, mấy mươi năm qua đều dành hết tuổi xuân cho con, và những trang giáo án cho học trò.
Mấy mươi năm đơn độc một mình chưa một lần ngấp nghé đến tình cảm gái trai, thì có lý gì nay lại vì chút mâu thuẫn tầm thường này mà mẹ con trở mặt.
Cô không tin mẹ mình dễ dàng thay đổi như vậy, càng không tin mẹ và bác Doãn đang bí mật giấu giếm một tội ác nào đó giống như cô đang ngày đêm lo âu.
Nhưng câu hỏi của cô lại chẳng nhận được câu trả lời, mẹ quay mặt ra cửa, nước mắt bà rơi trên tay cô tí tách.
- Nếu là chuyện yêu đương của mẹ và bác Doãn thì mẹ cứ nói thẳng với con, con nhất định sẽ ủng hộ mẹ hết lòng, chỉ cần mẹ hạnh phúc thì con sẽ không tiếc gì cả.
Cô nhẹ nhàng lau lệ trên mắt mẹ, tiếng nấc càng lúc càng lớn hơn.
Doãn Tư Nghị đứng ở trong này đau lòng khôn xiết, anh muốn ngay lập tức chạy tới ôm cô vào lòng