Trần Uyển Khanh ném lọ thuốc vào sọt rác, bà đứng thất thần hồi lâu mới dọn thức ăn ra bàn đợi người đến.
Ngồi nhìn vào khoảng không mông lung, lồng ngực bà nóng ran như lửa đốt, mồ hôi lạnh rỉ ở ngoài da rồi thấm tận vào trong xương trong thịt, tay chân bà rét cóng run rẩy liên hồi, nghe thấy tiếng bước chân vọng tới trái tim bà liền giật thót như nảy ngược lên vọt tận trên cổ họng.
Nhìn đôi mắt có phần hốt hoảng của Trần Uyển Khanh, Doãn Minh liền bước nhanh tới, ôm lấy bả vai bà, lo lắng hỏi:
- Em thấy không khỏe ở đâu sao?
Khoảng cách giữa hai người dính sát vào nhau, sự thân mật tội lỗi này khiến Trần Uyển Khanh lập tức muốn né tránh, nhưng sau một hồi đắn đo bà quyết định ngồi yên một chỗ, nở nụ cười vô cùng gượng gạo.
- Em không sao.
Chỉ là gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá nên tâm trạng không được tốt thôi.
Doãn Minh vuốt nhẹ cánh tay Trần Uyển Khanh như để trấn an, ánh mắt dành cho bà trước sau vẫn dịu dàng không đổi.
- Mọi chuyện đã có cảnh sát lo liệu, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, tránh lại đau đầu.
Hay là ngày mai anh đưa em đi khám tổng quát, chúng ta cũng lớn tuổi rồi không chủ quan được đâu.
- Kết quả điều tra thế nào rồi, có tìm được manh mối gì mới không?
Ông ân cần là thế nhưng Trần Uyển Khanh vốn dĩ chẳng quan tâm, bà nắm lấy tay ông, vẻ mặt vội vàng hấp tấp.
Doãn Minh ngây ra trong giây lát, cảm thấy giống như vừa được trở về năm hai mươi tuổi, có cô gái mười lăm đợi ông trước cổng trường đại học, đôi mắt cô to tròn, ngơ ngác, lúc nào cũng nơm nớp lo trước lo sau sợ mang lòng cảm mến nhau mà người ta biết được.
Doãn Minh bất giác thở dài, chợt nhớ thương người ở cái tuổi mười tám, rồi đến đôi mươi, nhớ thời son trẻ hứa hẹn biết bao điều mà cuối cùng lại dang dở.
Ông chớp đôi mắt đã nặng trĩu qua tháng năm thăng trầm, hồi ức tan đi, trước mặt ông lúc này vẫn là dáng dấp hồng nhan mà ông luôn cất giữ trong tim như thuở thiếu thời chẳng phai chẳng nhạt.
Bàn tay Doãn Minh lần xuống eo của Trần Uyển Khanh, khẽ đáp:
- Vẫn chưa, Tư Nghị và mọi người đang tìm kiếm, anh về với em một lát rồi lại đi.
Chợt ông ngưng bặt, ngước nhìn lên lầu rồi kề sát vào tai bà, nói nhỏ:
- Chút nữa em qua nhà anh nhé, khó khăn lắm mới có cơ hội gần gũi, hay là tranh thủ tạo thêm một đứa trẻ của riêng hai chúng ta đi.
Hơi thở của Doãn Minh thổi vào hõm cổ làm tóc gáy Trần Uyển Khanh dựng đứng, bà khẽ rùng mình rồi thò tay lên bàn xới cơm cho ông để lảng tránh.
- Anh ăn cơm đi, tranh thủ lát nữa còn trở lại cơ quan.
Hành động tránh né của bà khiến Doãn Minh không vui, ông luồn tay vào trong mép áo giữ lấy eo của bà lại cho bằng được.
- Anh định vài hôm nữa sẽ đưa em lên ủy ban để làm hôn thú, chúng ta xa cách mấy chục năm rồi anh không thể xa em thêm được nữa.
- Anh đang nói cái gì vậy? Đã ở cái tuổi nào rồi còn kết hôn chứ?
Phản ứng của cự tuyệt có phần thái quá của Trần Uyển Khanh vô tình động vào vết thương hằn sâu trong tim Doãn Minh suốt bao nhiêu năm qua, bàn tay to lớn của ông tiến tới siết chặt eo bà, nhíu mày nói:
- Vậy em định lén lút như vậy đến lúc chết sao? Uyển Khanh, đêm qua anh đã nói rất rõ với em rồi kia mà.
Hai mắt ông đỏ ngầu khiến Trần Uyển Khanh cảm thấy rất sợ hãi, đây chính là lúc bà nhìn thấy rõ ràng nhất căn bệnh ghê tởm đang ẩn náu bên trong con người của ông ta.
Sợ mọi chuyện khó kiểm soát, bà ép bản thân dằn lòng lại, nói cho qua chuyện.
- Đồng nghiệp và học trò của em vừa mất, em làm sao có thể mặc kệ mà kết hôn được chứ.
- Chúng nó có sống lại được đâu, em quan tâm làm gì.
Trong lúc tức tối Doãn Minh chẳng hay mình vừa lỡ lời, chỉ có Trần Uyển Khanh là không thể thở nổi.
Bà nghiến chặt hàm răng, bàn tay lặng lẽ rút xuống bàn bấu vào hai bên đùi của mình, bình tĩnh nói tiếp:
- Nhưng họ là vì em mà chết, em phải có trách nhiệm.
- Kẻ khơi mào thì phải trả giá! Trách nhiệm đó không phải là của em.
Dường như đã nhận ra mình lỡ lời qua ánh mắt sợ hãi của Trần Uyển Khanh, Doãn Minh liền vội vàng điều chỉnh cảm xúc của mình, vẻ mặt trở về nét ôn hòa như cũ, rồi bắt đầu nói đến đạo lý.
- Người chết không thể sống lại được, sống chết là do trời định chứ không phải lỗi do em.
Không!
Cái chết của họ không phải do ý trời mà là do sự ngu xuẩn của bà và hành vi máu lạnh của kẻ sát nhân.
Nỗi nghi hoặc mấy mươi năm vừa được khai thông chỉ trong phút chốc, thi thể của chồng bà và vô số nhân mạng khác ồ ạt hiện lên trong tâm trí khiến bà suýt phát cuồng phát dại.
Bao nhiêu năm nay bà chỉ âm thầm nghi ngờ, cho đến hôm nay thì chẳng còn gì để bao biện được nữa.
Mặt mày bà tái xanh như xác chết, bấm mạnh những đầu móng tay vào sâu trong da thịt, dằn lại hận thù đang sôi sùng sục, bình tĩnh nói cho tròn câu:
- Em biết rồi, em sẽ cân nhắc chuyện này.
Anh ăn đi, lát nữa em sẽ sang nhà.
Bà hành động rất tự nhiên, đẩy bát canh về phía Doãn Minh, nhẹ nhàng mỉm cười với ông như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bữa cơm trì hoãn nãy giờ đũa mới được nâng, Doãn Minh sợ người tình phật lòng nên vội cầm chén lên ăn cho nhanh để còn thời gian làm chuyện quan