Cơn mưa ngoài trời đã dứt, nhưng cơn mưa trong lòng thì nặng hạt dày thêm.
Một kẻ rối bời, một kẻ thì buông xuôi, vũng máu dưới chân lan rộng ra thấm vào vạt áo.
Tư Nghị liên tục lau lệ nhòa trên mắt Tuệ Ngọc, dặn dò thật kỹ càng:
- Lát nữa cảnh sát đến em không được nói lung tung, biết cái gì thì nói cái đó, không được thêm thắt, không được nói dối.
Em chỉ cần làm đúng theo những gì anh nói, còn lại cứ để anh lo.
Anh vẫn cố chấp không tin rằng cô đã giết người, bàn tay anh nắm lấy vai cô run run, khiến Tuệ Ngọc vô cùng chua xót.
Trước đây cô luôn ỷ lại vào anh, cho rằng anh là thần hộ mệnh của đời mình nên chuyện gì anh cũng sẽ thu xếp được, nhưng mà tội giết người thì làm sao anh có thể lo liệu được đây?
Để tránh hiện trường bị xáo trộn gây bất lợi cho Tuệ Ngọc nên Tư Nghị không động vào bất cứ thứ gì.
Mất khoảng hai mươi phút sau trưởng phòng Đàm và những đồng nghiệp khác mới hớt hải chạy tới.
Nhìn cảnh tượng trước mặt ai cũng giật mình sửng sốt, đảo mắt về phía Tuệ Ngọc và Tư Nghị họ càng hoảng hốt hơn.
- Chuyện này là sao đây?
Trưởng phòng Đàm dừng trước cửa phòng ngủ không bước vào trong, những người ở bên ngoài cũng không dám tiến tới sợ không may giẫm vào dấu vết.
Chỉ có La Tấn Duật là không chịu được phải chen chân đứng cạnh Đàm Khiết, nhìn thấy cả người Tuệ Ngọc đầy máu me thì điếng người chết lặng.
Ánh mắt hoang mang của mọi người khiến Tuệ Ngọc vừa xấu hổ, vừa cảm thấy tội lỗi chồng chất.
Những con người ấy từng giúp đỡ cô, cổ vũ cô nối tiếp con đường của họ, nhưng lúc này họ vẫn sạch sẽ đứng đó, còn cô thì hoen ố rồi.
- Là em…
- Cô ấy còn đang hoảng loạn, để cô ấy bình tĩnh lại đã.
Doãn Tư Nghị cắt ngang lời thú tội của Tuệ Ngọc, anh đỡ cô đứng lên, nhưng hai chân cô mềm nhũn đến bước đi cũng làm không nổi.
Trưởng phòng Đàm phất tay bảo mọi người lui ra ngoài trước, riêng La Tấn Duật thì bước nhanh vào trong đỡ một bên tay của Tuệ Ngọc, nhân lúc không ai để ý liền nói nhỏ vào tai cô:
- Suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, khó quá thì đợi về cơ quan thẩm vấn hẳn trả lời, em đừng gấp.
Anh đã nghe trưởng phòng Đàm nói sơ qua tình hình khi Tư Nghị gọi điện tới báo án, nhưng anh không tin Tuệ Ngọc có thể ra tay hãm hại người khác.
Sự tin tưởng vô điều kiện này khiến tâm trí Tuệ Ngọc càng thêm nặng trĩu, họ lo lắng cho cô như vậy, nhưng cô lại phụ bạc tấm chân tình đáng trân quý ấy.
Cảnh sát và pháp y đều tập trung ở phòng khách, đèn được bật sáng, những gương mặt mệt mỏi lộ ra, một trong số đó còn mới từ hiện trường vụ án hai nữ sinh trở về, nhiều ngày không được nghỉ ngơi khiến họ gần như kiệt sức.
Tuệ Ngọc ngồi trên sofa, hai bên là Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật.
Bầu không khí yên ắng một hồi trưởng phòng Đàm mới lên tiếng:
- Giáo sư có ở nhà không? Ông ấy đã biết chuyện chưa?
- Lúc em trở về thì không thấy, để em gọi điện thử.
Tư Nghị gọi điện thoại cho ba mình nhưng không thấy hồi âm, mãi một lúc sau ông mới bắt máy nói rằng xe của mình bị hỏng, phải sửa xong mới về nhà được.
Chẳng có ai nghi ngờ câu trả lời của Doãn Minh, vì từ hiện trường ở cầu vượt về đến đây khá xa, xe của ông lại bị hỏng trong đêm khuya khoắt thế này rất khó tìm được chỗ sửa, nên việc ông không có mặt tại nhà cũng chẳng có gì khó hiểu.
Nhưng Doãn Tư Nghị thì không suy nghĩ đơn giản như vậy, xe hỏng lúc nào không hỏng lại trùng hợp nhằm vào lúc này.
Hơn nữa không thể tự nhiên mà chú Vương xuất hiện ở nhà anh rồi bị giết, lúc nãy anh còn nghe thấy giọng của ba giống như là đang bị cảm vậy.
- Cô giáo Trần có ở nhà không?
Đàm Khiết nhìn Tuệ Ngọc, thấy tinh thần của cô không ổn cũng chẳng gặng hỏi gì nhiều.
Từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt ai.
- Mẹ của em đang ở nhà.
- Thiên Nhật, cậu qua đó gọi dì ấy qua đây.
- Đừng!
Tuệ Ngọc ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ lừ hốt hoảng:
- Đừng cho mẹ em biết, em sợ bà ấy chịu không nổi.
Người là do em giết, mọi người cứ còng tay em đi.
Cô đưa hai tay mình ra trước, mặt mày tái nhợt ra sức khẩn cầu khiến ai cũng bối rối.
Doãn Tư Nghị nóng ruột tóm lấy tay cô đè xuống, nhíu mày quát khẽ:
- Đừng có nói bậy!
- Cháu không nói bậy!
Hai người họ giằng co qua ánh mắt, một người thì cố gắng cứu vãn tình thế, người còn lại cố tình khiến mọi chuyện tồi tệ thêm, cuối cùng Đàm Khiết phải lên tiếng hòa giải:
- Thôi được rồi, đây không phải là chuyện nhỏ, trước sau gì cũng phải thông báo với người nhà.
Vụ này Phòng Kỹ thuật của chúng ta cũng không thể đảm nhiệm được, trước mắt cứ gọi cô giáo Trần qua đây đã.
Đàm Khiết nói xong thì đi ra bên ngoài gọi điện báo cáo với cấp trên, hiện trường vụ án ở ngay tại nhà của bác sĩ pháp y trong cùng đơn vị nên bọn họ không thể tự tiện thu thập chứng cứ, việc giám định tử thi có thể cũng sẽ không được tham gia.
Ở đây có rất nhiều người, Tuệ Ngọc cũng không thể thu xếp được gì nữa, bộ quần áo ướt máu dính sát vào người khiến cô rét run, hai hàm răng cứ va vào nhau lập cập.
Doãn Tư Nghị cởi áo cảnh phục khoác lên người cô, anh áp lòng bàn tay mình vuốt