Một viên phencyclidine có tác dụng gây loạn thần, ảo giác phát tác gần như lập tức khi Trần Uyển Khanh nuốt xuống.
Từ trạng thái hoảng loạn, tâm trí bà chuyển sang đờ đẫn, tê dại, thân thể mềm nhũn phải dựa vật vờ vào người bên cạnh, biểu hiện tương tự như vừa mới chích thuốc phiện xong.
Đợi thêm vài phút cho thuốc ngấm hoàn toàn Doãn Minh mới đỡ Trần Uyển Khanh ra khỏi phòng.
Tình trạng của bà đã "ổn định" hơn, tuy không la hét nữa nhưng chẳng phối hợp với ai, chỉ khúm núm chui rúc, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng trống không xác định.
Doãn Minh đưa được Trần Uyển Khanh xuống nhà thì cảnh sát cũng đưa Tuệ Ngọc từ nhà bên cạnh trở ra.
Hai mẹ con bắt gặp nhau nhưng một người thì tỉnh táo, còn người kia đã rơi vào mê dại.
Tuệ Ngọc đứng từ xa hồi hộp nhìn mẹ mình sợ bà nói ra điều gì bất lợi, nhưng Trần Uyển Khanh còn chẳng nhận ra bản thân mình là ai, cứ nhằm vào tấm lưng của Doãn Minh mà dựa dẫm.
Biểu hiện của bà khiến Tuệ Ngọc vừa ngỡ ngàng, cũng vừa thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai muốn mẹ mình bị điên cả, nhưng trong hoàn cảnh này thì bị điên chính là cách tốt nhất để cô giúp bà thoát khỏi vòng lao lý.
Cô không đợi mẹ mình tới gần đã vội vàng chui vào xe cảnh sát, hành động trốn tránh này không qua được con mắt tinh tường của Doãn Tư Nghị.
Anh quay đầu nhìn "đôi uyên ương" đang chậm rãi đi tới, trông sắc mặt của hai người họ chẳng ai tốt hơn ai, nếu nói dì Chương giống như người bị nghiện, thì ba của anh giống như vừa mới xuống giường sau cơn bạo bệnh vậy.
Bước chân loạng choạng, đồng tử lờ đờ, nhìn sao cũng rất đáng nghi.
Anh cũng không đợi họ mà xoay người theo Tuệ Ngọc lên xe cảnh sát.
Không khí trong xe hơi lạnh, hai người ngồi sát cạnh nhau, anh đưa tay ra đan vào lòng bàn tay của cô rồi siết lại nhẹ nhàng.
- Em có đói không?
Lúc này rồi mà anh vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện đó.
Tuệ Ngọc lắc đầu, dời ánh mắt khỏi gương mặt lo lắng của anh rồi dựa vào cửa xe, miên man nhớ tới lần đầu tiên cùng Đội giám định đi tới hiện trường án mạng tại rừng cao su, sau khi khám nghiệm thi thể xong anh cũng hỏi cô một câu tương tự như vậy.
Thời gian chỉ mới đây thôi mà tưởng chừng đã lâu lắm rồi, có lẽ những kỷ niệm ấy sẽ không quay trở lại nữa, và cô… cũng chẳng biết đến bao giờ mới trở lại.
- Yên tâm đi, anh sẽ không để em đợi lâu đâu.
Nắm tay Tư Nghị siết chặt, tay còn lại choàng qua bả vai bao bọc cô vào lòng.
Anh không còn giận dữ, âm giọng cũng dịu dàng hơn nhưng lại khiến Tuệ Ngọc phát run lên.
Cô không dám nép vào ngực anh, bởi sợ mình yếu lòng rồi chẳng muốn rời xa vòng tay anh nữa.
Hừng đông vừa hé, chòm sáng nhú khỏi đám mây trắng đục sau một đêm mưa tầm tã, trên cửa xe có những giọt nước trong suốt vừa chảy xuống, chẳng biết là mưa rơi hay nước mắt cô rơi?
Tuệ Ngọc được đưa thẳng tới Cục An ninh điều tra, Tư Nghị cũng phải đi cùng để lấy lời khai vì là nhân chứng đầu tiên tiếp cận hiện trường.
Hai người vào hai phòng thẩm vấn khác nhau.
Tư Nghị trình bày rõ ràng mối quan hệ giữa anh và Tuệ Ngọc, kể cả chuyện cô bị mẹ cấm đoán không được ra khỏi phòng và cánh cửa thông nối giữa hai ban công.
- Vào lúc 21 giờ 55 phút tôi có gửi cho Tuệ Ngọc một tin nhắn, màn hình thông báo hiển thị trạng thái đã xem chỉ sau vài giây.
Sau khi công tác khám nghiệm hiện trường bước đầu đã hoàn tất, tôi lên phòng ngủ thu dọn tư trang thì phát hiện máy sấy tóc của mình đã được cắm sẵn vào ổ điện.
Tôi đoán là tối đêm qua có mưa lớn, cô ấy chạy từ ban công phòng mình sang phòng của tôi thì tóc bị ướt nên đã cắm máy để làm khô tóc, nhưng vì một lý do nào đó mà công tắt khởi động còn chưa kịp bật thì cô ấy đã bỏ quên nó ở đó rồi xuất hiện trong phòng ngủ của ba tôi.
Hành động này cho thấy lời khai về hành vi chuốc thuốc để giết người trước đó của cô ấy không nhất quán, cô ấy không giết người, mà là bị đặt vào tình thế đã rồi.
Thanh tra viên xoay cây bút trong tay, nheo mắt nhìn anh:
- Anh nghi ngờ Chương Tuệ Ngọc nhận tội thay?
- Đúng vậy.
- Nhưng cô ấy nhận tội thay ai?
Dường như đã ngộ ra gì đó, thanh tra viên hỏi tiếp:
- Trần Uyển Khanh?
Doãn Tư Nghị gật đầu:
- Có thể là vậy.
Tôi không rõ lý do vì sao bà ấy lại ngăn cấm tình cảm giữa tôi và Tuệ Ngọc, nhưng không thể phủ nhận bà ấy rất yêu thương con gái của mình.
Trước đó tâm sinh lý của bà ấy hoàn toàn bình thường, mà một người mẹ bình thường khi bắt gặp con gái của mình cầm dao giết người nếu không phải vì thương con mà chịu tội thay thì cũng sẽ khuyên nhủ con ra đầu thú, chứ không phải phát điên phát dại như thế kia.
Mà với hoàn cảnh của Tuệ Ngọc lúc đó thì cô ấy không có khả năng gặp nạn nhân rồi nảy sinh ý nghĩ giết người được, con dao kia chắc chắn đã được đổi chủ sau khi cô ấy đến hiện trường.
Trình bày xong những vấn đề cần thiết, Doãn Tư Nghị rời khỏi phòng thẩm vấn, đúng lúc này Tuệ Ngọc cũng từ phòng thẩm vấn bên cạnh trở ra.
Thanh tra viên đi sau lưng cô đưa bản ghi chép trống không cho cấp trên, ngán ngẩm lắc đầu.
Cô chẳng chịu khai gì cả, suốt hai tiếng đồng hồ chỉ nói được một câu: "Tôi chính là hung thủ".
Doãn Tư