Tư Nghị gặp được La Tấn Duật trên đường trở về phòng làm việc.
Hai người họ chọn một chỗ vắng vẻ rồi nhỏ tiếng trao đổi với nhau về vụ án liên quan đến Tuệ Ngọc.
- Camera hành trình trên xe của dì Trần ghi lại sau khi từ bệnh viện trở về dì ấy có ghé qua trường học rồi đi tìm Châu Vĩnh Khang, qua lấy lời khai người này cho hay dì ấy đã nhờ anh ta chăm lo Tuệ Ngọc khi cô ấy sang nước ngoài du học.
Tại nhà của dì ấy Đội điều tra cũng tìm được giấy tờ xuất ngoại đứng tên Tuệ Ngọc và túi tiền mặt vừa được rút ra từ sổ tiết kiệm.
Rõ ràng dì ấy có đã có tính toán từ trước, và cái xác kia cũng không ngoại lệ.
Trần Uyển Khanh Khanh đã từng có mặt tại hiện trường, những vật chứng được tìm thấy đều chỉ điểm bà ấy chính là hung thủ, nhưng mà những dấu vết ở hiện trường cần rất nhiều thời gian phân tích mới có kết quả chính thức, tòa án cũng cần lấy lời khai của bà ấy mới đưa ra kết luận, đi qua rất nhiều bước như vậy Tuệ Ngọc mới được thả tự do.
Ngặt một nỗi hiện giờ bà ấy đang bị điên, Tuệ Ngọc lại cố chấp thừa nhận mình là hung thủ, vụ án này vẫn chưa thể đi đến hồi kết, những khúc mắc có liên quan khác cũng chẳng thể giải quyết ngay trong ngày một ngày hai được.
La Tấn Duật thở dài phiền não, mấu chốt hiện tại vẫn là nằm ở chỗ Trần Uyển Khanh.
- Tớ vừa từ bệnh viện trở về, kết quả xét nghiệm mẫu máu và nước tiểu của dì ấy hoàn toàn bình thường.
Nhưng nếu dì ấy chỉ bị khủng hoảng tạm thời thì tại sao đến bây giờ thần trí vẫn chưa thể tỉnh táo?
Tư Nghị rơi vào trầm tư, anh biết trong chuyện này nhất định có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất là liên quan đến ba của anh.
- Tớ phải tới bệnh viện một chuyến, cậu ở đây giữ chân ba lại giúp tớ.
Doãn Tư Nghị lập tức rời đi, anh lái xe đến bệnh viện mà Trần Uyển Khanh đang điều trị.
Qua mấy rẽ ngoặt, anh dừng lại trước phòng bệnh số 104, mặc dù người bị tạm giam là Tuệ Ngọc nhưng Trần Uyển Khanh cũng không thoát khỏi diện tình nghi nên bên ngoài có lực lượng cảnh sát đứng canh gác không cho ai tiếp xúc gần.
Nhờ thân phận là con trai của giáo sư Doãn và chức vụ hiện tại nên anh không bị nghi ngờ, thuận lợi vào được bên trong.
Trần Uyển Khanh ngồi trên giường bệnh, chân bị xích vào thành giường, mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ.
Lúc Tư Nghị bước vào cũng chẳng hay biết, khi anh đến gần bà mới đảo mắt qua nhìn rồi hốt hoảng co rúm người lại.
- Dì không nhận ra cháu sao? Cháu là Tư Nghị đây mà.
Anh ngồi xuống giường, vỗ nhẹ vào bờ vai run rẩy của Trần Uyển Khanh trấn an.
Tỉ mỉ quan sát biểu hiện của bà rồi lặng lẽ đưa ra đánh giá, đồng tử giãn rộng, thân nhiệt cũng rất thấp, trong khi cả người đều lấm tấm mồ hôi.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đây không phải là do tâm bệnh gây nên nhưng tại sao xét nghiệm y khoa lại không phát hiện ra?
- Dì có nhớ Tuệ Ngọc không?
Anh nhẹ giọng lên tiếng.
Trần Uyển Khanh túm một góc chăn che kín khuôn mặt, nghe thấy hai chữ Tuệ Ngọc thì hé mắt ra nhìn nhưng chẳng có chút khởi sắc nào.
Không thể ở đây lâu, Tư Nghị khẽ khàng vòng tay ra sau đầu Trần Uyển Khanh nhổ trộm vài sợi tóc bỏ vào túi đựng vật chứng.
Bà ấy bị đau liền trừng mắt nhìn anh đầy thù địch, cáu giận hét lên:
- Đồ giết người! Đồ giết người!
Anh lui về sau nhìn bà, nhíu mày hỏi:
- Dì nói ai giết người?
Trần Uyển Khanh không đáp, rồi đột nhiên bà trở nên hoảng sợ thu mình vào một góc, miệng cứ bẩm lẩm gì đó nhưng không nói thành câu, Tư Nghị có gặng hỏi đến mấy cũng chẳng có kết quả.
Nhìn bà như thế này anh chợt nhớ đến xác chết của Vương Thông và lời tố cáo của bà với Cục trưởng Lộ, rồi liên tưởng đến những vụ án, những tội phạm mà mình đã từng tham gia, tiếp xúc trong hơn bảy năm theo nghề.
Có rất nhiều phạm nhân vướng vào con đường tội lỗi bởi họ không nhận được sự đồng cảm của những người xung quanh, họ cảm thấy lời nói của mình không có giá trị, không có ai thấu hiểu.
Thời gian dài không có sự đồng hành, không được giải tỏa, dần dà họ trở nên mất phương hướng, cảm xúc của bản thân bị chi phối theo chiều hướng tiêu cực, rồi họ tự mình nuôi dưỡng những suy nghĩ bế tắc lệch lạc trong thầm lặng, và chỉ cần một kích động nhỏ thôi cũng sẽ gây ra hậu quả không ngờ.
Có khi nào dì Chương cũng rơi vào hoàn cảnh đó hay không?
Những suy đoán của anh đến lúc này chỉ dừng ở mức lưng chừng và chưa từng có kết quả xác đáng.
Nhưng nếu như nó đúng thì cuộc sống của anh sẽ bị cắt nát, anh không đau lòng cho mình, chỉ tiếc nuối cho góc trời đã từng đẹp đẽ sẽ bị tô đậm những mảng màu đen đúa.
Anh nhìn bà, chẳng biết bà có hiểu những gì anh sắp nói hay không vẫn chậm rãi trút tiếng lòng ra diễn giải:
- Nếu không ai tin dì thì vẫn còn có cháu tin gì, dù sự thật như thế nào đi nữa cháu cũng sẽ không vì tình riêng mà che giấu.
Còn nếu dì không tin cháu, không tin tưởng được bất cứ ai thì vẫn còn Tuệ Ngọc, chỉ cần dì nói với em ấy, cháu tin em ấy sẽ biết giải quyết như thế nào cho xác đáng, hà cớ gì phải gieo hoạ vào thân.
Một phút nông nổi dì