Lại một đêm Dịch Thành mất ngủ, nghĩ tới cảnh cô cùng Đức Huy vui vẻ đi chơi cả ngày làm hắn thấy bực mình.
Cô chưa cười với hắn như thế bao giờ! Một nụ cười ngọt ngào đáng yêu như xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải một nụ cười máy móc.
Tâm Dao thì ngược lại hoàn toàn, cô ngủ rất ngon sau một ngày vất vả.
Tỉnh giấc với một tâm trạng thoải mái nhưng cô không thể nào ngờ được rằng, hai ngày sắp tới sẽ là cực hình đối với cô.
Ở dưới nhà, có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, bên cạnh bà là một chiếc vali nhỏ.
Tuy đã có tuổi, tóc đã ngã màu hoa râm nhưng từ đường nét và khí chất vẫn có thể nhận ra khi còn trẻ bà là một mỹ nhân.
Người phụ nữ ưu nhã dùng trà, vô tình lướt qua bên này một cái làm nàng lạnh sống lưng, vội vàng đứng thẳng người.
Người này là mẹ chồng của nguyên chủ - mẹ của Dịch Thành.
Trong nguyên tác, Cẩm Tú là người “ngáng đường” chuyện tình cảm của nam nữ chính.
Âu cũng là cái lẽ thường tình mà thôi, bởi khi đó Dịch Thành đã có gia đình, Bạch Liên chính là kẻ tiểu tam pha hoại gia đình người khác.
Đối với bà Dịch, Tâm Dao là đứa con dâu được bà để ý từ lâu, được bà ưng thuận từ đầu tới chân chẳng có chỗ nào chê.
Còn Bạch Liên, nói thật thì cô ấy chẳng vừa mắt bà chút nào.
Không chỉ không biết liêm sỉ v3 vãn chồng người khác mà lại còn là người yếu đuối nhu nhược, thử hỏi khi bước vào xã hội thượng lưu thì sao có thể đấu lại người ta? Không lẽ bắt con trai bà suốt ngày phải kè kè ở một bên lo cho cô ấy hay sao?
Ấy là chưa nói tới việc hai bên không môn đăng hộ đối.
Có người nói sức mạnh tình yêu sẽ phá tan khoảng cách, nhưng bà không cảm thấy vậy.
Hai bên chênh lệch quá lớn, Bạch Liên sẽ không thể nào thích nghi được với đời sống thượng lưu mà vẫn giữ nguyên bản chất ngây thơ lương thiện của mình.
Lúc đầu, bà còn sợ Bạch Liên là kẻ đào mỏ nên ra sưc ngăn cấm.
Tâm Dao lén đưa mắt nhìn bà.
Theo nguyên tác, Cẩm Tú phải thương yêu Tâm Dao như con gái ruột mới phải, nhưng sao bây giờ cô lại thấy sắc mặt của bà không tốt lắm?
“M…Mẹ? Mẹ tới chơi… ạ?” Tâm Dao ấp úng nói.
Cô không có kinh nghiệm làm dâu đâu nha!
“Dao Dao?” Cẩm Tú nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, đi về phía cô.
Bà nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cau mày, lắc đầu: “Sao lại gầy gò tiều tụy thế này? Nói mẹ nghe, có phải Dịch Thành nó bắt nạt con không?”
“Không… không ạ.
Chỉ là gần đây con hơi bận…” Tâm Dao lén thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Cẩm Tú không phải người mẹ chồng khó khăn, chỉ là khí chất của bà tạo cho người ta cảm giác áp bức mà thôi.
“Bận thì cũng phải ăn uống cho đầy đủ chứ! Con gầy thế này, nếu sau này có thai thì làm sao chịu nổi?” Mẹ Dịch kéo cô lại sofa ngồi, lấy ra vài món đồ trang sức mà bà đặc biệt mua cho con dâu.
Bà chỉ có mỗi mình Dịch Thành là con trai, từ lâu vẫn luôn ao ước có một cô con gái để mình chăm sóc.
Bởi thế, mặc dù Tâm Dao đã lớn, bà vẫn thích chọn đồ cho cô như chăm sóc một cô con gái nhỏ.
Tâm Dao chỉ biết cười trừ chứ không biết trả lời bà như thế nào cho phải.
Có thai? Có thai với Dịch Thành á? Có nằm mơ cô cũng không dám mơ đến cảnh đó đâu! Hai người ngay cả một cái nắm tay hay nhìn nhau một cách “âu yếm”