Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 85


trước sau


“Đây là…” Dịch Thành chần chứ, rồi cũng chẳng biết nên nói thế nào.

Có lẽ chính sự chần chừ ấy làm Bạch Liên lo sợ, cô ta siết chặt tay hắn, cúi gầm mặt.

Hẳn nhiên, Dịch Thành đã chú ý được điều này.

Hắn mím môi cất giọng: “Là bạn gái của tôi.”
Xung quanh quả nhiên dâng lên một trận ồn ào, máy ảnh liên tục chụp hình.

Tuy Dịch Thành có vẻ bình tĩnh song ánh mắt lại nhìn quanh như đang cố tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Còn về phần Bạch Liên, cô ta sợ hãi tới ngây người, nép vào Dịch Thành, bày ra bộ mặt thất thố.
Tâm Dao ở phía xa quan sát, hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cô ta lại kinh hoảng như vậy.

Bởi vì kiếp trước, Bạch Liên xuất hiện bên cạnh Dịch Thành với tư cách là thư ký, sau nhiều lần thì cũng chẳng còn ai hỏi.

Sau đó là một loạt sóng gió vì cô hãm hại cô ta bị phanh phui, họ Khương thất thế, cô trở thành ác nữ.


Mà sau khi ly hôn, cô đã trả giá, Dịch Thành mới chính thức cầu hôn cô ta trước mặt mọi người.

Lúc này, trong mắt người khác cô ta là đóa hoa vô tội bị ức hiếp, là Lọ Lem tìm được hạnh phúc của mình sau khi bị phù thủy ám hại.

Hẳn nhiên, đại đa số đều là chúc mừng, cũng chẳng ai quan tâm việc khác.

Mà dù có thì cũng bị Dịch Thành ém lại hết.
Còn lúc này, Dịch Thành vừa mới ly hôn đã đi lại với người phụ nữ khác, thật sự đáng cho người ta quan ngại.

Ấy là chưa kể đến lời nói mập mờ ban nãy của cô.
“Bây giờ trong mắt người ta, ả kia chính là con tiểu tam cướp chồng, còn trơ trẽn không biết liêm sỉ mà mò vào giới hào môn.” Tô Hải Nguyệt làu bàu.

“Đúng là càng nhìn càng chướng mắt, khí chất thanh thuần trong trẻo gì chứ? Nhìn đôi mắt đi, vẩn đục chẳng khác gì nước cống.”
Tâm Dao cười: “Đó không phải lời mà một đại tiểu thư nên nói giữa một bữa tiệc thế này đâu.” Nhưng cô cũng không phủ nhận lời của Hải Nguyệt.

Tiểu tam là thật, đôi mắt mất đi ánh sáng thuần khiết cũng là thật.

Vì sao ư? Vì bên trong cô ta vốn dĩ không phải Thẩm Bạch Liên ngây thơ ban đầu.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó chỉ đang phản ánh đúng linh hồn bên trong nó mà thôi – linh hồn của một cô gái đã được tận hưởng những gì sung sướng nhất và đang cố tranh giành nó.
Cũng không hẳn là xấu nếu đấu tranh vì hạnh phúc của mình.

Nhưng phương pháp đấu tranh này… Haiz, vẫn là bỏ đi thôi.

Tốt nhất là đừng ai nên học theo cô ta.
“Đúng là mặt dày vô liêm sỉ, phải chửi chết cô ta.

Cánh nhà báo nên tung tin này lên mọi mặt trận, để cô ta và cả gia đình cô ta không ngóc đầu lên được.

Gia đình cô ta phải biết hổ thẹn vì sinh ra và nuôi

dạy một đứa con gái lăng loàn trắc nết như này.” Tô Hải Nguyệt vẫn thao thao bất tuyệt, ánh mắt oán giận như muốn giết người.


“Rõ là từ đầu tao đã biết ngay là không ổn mà.

Tao còn từng bảo mày phải cẩn thận, vậy mà cậu có nghe đâu.”
“Hải Nguyệt à, mày có chửi cô ta cũng chả nghe được.

Còn thông tin trên mạng thì… Dịch Thành sẽ thay cô ta xử lí thôi.

Gia đình cô ta cũng chẳng còn ai cả, mẹ cô ta vẫn đang trong bệnh viện và chịu ơn Dịch Thành ấy.” Còn em trai cô ta, hình như đã mất tích khá lâu rồi.

“Còn có, dù tao có đề phòng thì cũng không làm gì được đâu.

Lỗi ở đây… cốt yếu còn do Dịch Thành.

Dù tao có gắng sức đề phòng mà hắn ta lại rung động với người ta thì cũng thành công cốc.

Chi bằng vứt quách đi cho xong, biết đâu còn có cơ hội chọn lại.”
“À, chọn lại…” Tầm mắt Hải Nguyệt rơi vào người đàn ông lịch lãm đang tới gần đôi nam nữ: “Dương tổng cũng không tệ nhỉ? Koala~”
“Thôi đủ rồi đó.” Bây giờ cái tên Koala như một cái công tắc của Tâm Dao, có thể làm cô nổi đóa bất kì lúc nào.

Koala, đó chính là biệt danh mà Dương Kỳ đặt cho cô từ thuở bé.
Lúc nhỏ Dương Kỳ và Khương Quân là bạn,có mấy lần anh theo Khương Quân về nhà.


Lúc ấy Tâm Dao hãy còn bé, còn chưa nhận thức được nhiều và cũng chưa tự đặt gánh nặng cho mình.

Cô bé nhỏ xíu, trắng nõn đáng yêu mặc váy áo lụa là thích bám trên người anh trai, vòng cả tay và chân ôm lấy người anh như gấu koala.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Dương Kỳ về cô.

Ngoài ra, anh còn bị thu hút bởi đôi mắt trong veo, nhìn anh đầy tò mò: “Anh hai, đây là ai vậy? Dao Dao có thể ôm không?”
Lúc này, Dương Kỳ với vai trò là người chủ đã đứng ra chào hỏi hai người mới tới.

Tuy anh đang cười, nhưng đuôi mắt lại hiện lên sự nguy hiểm: “Xin chào Dịch tổng, thật vinh dự cho tôi khi được đón tiếp hai người.

Ra đây là bạn gái mới của Dịch tổng, hiệu suất quả thật rất nhanh.”
Dịch Thành biết người này, người đã tranh giành váy để tặng bạn gái, vậy mà bộ váy đó lại đang ở trên người Tâm Dao.

Nếu nói vậy…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện