“Hay anh đuổi cô ta ra ngoài nhé?” Dương Kỳ lại gần cô, hỏi.
Anh cũng chướng mắt cái bông sen héo kia lắm rồi.
Dù cho Dịch Thành có không thích kiểu tiểu thư trong giới thì cũng không nên chọn cái đứa ngu đần đó chứ? Báo hại mỗi hắn thì thôi đi, lại còn đi làm phiền người khác nữa.
“Không cần đâu anh, không cần so đo làm gì.” Cô cũng không thể để chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng tới anh được.
Anh vừa về nước lại vì cô mà trực tiếp đuổi người khỏi bữa tiệc thì có hơi không hiểu chuyện rồi.
“Em ra ngoài hóng gió, sẽ không chạm mặt cô ta đâu.”
Nếu cô nhớ không nhầm thì bên ngoài có vườn hoa, cũng được trang trí cho bữa tiệc này.
Bên ngoài cũng có người, hẳn là Bạch Liên sẽ không ngu ngốc gây sự.
“Ừm, nhớ cẩn thận, có gì thì gọi anh nhé.” Dương Kỳ đáp.
Nhưng tiếc là Hải Nguyệt không đi cùng cô được.
Cô nàng bị gia đình gọi đi để giới thiệu với vài anh.
Cũng phải, Hải Nguyệt tới giờ vẫn không có bạn trai hay đối tượng nào, khó tránh khỏi làm gia đình sốt ruột, đây đúng là cơ hội tốt mà.
Bên ngoài sân vườn được trang trí đặc biệt với những dây đèn sáng trưng, có chút thơ mộng.
Bên trên xích đu, vài cặp đôi đang ngồi trò chuyện, không gian yên bình khác hẳn với không khí bên trong bữa tiệc.
Tâm Dao ngồi trên một chiếc xích đu cạnh bên hai bụi bông hồng.
Cô ngẩn đầu nhìn trăng trên bầu trời.
Không hiểu sao, trăng ở thành phố luôn thật nhỏ bé và sáng yếu ớt, dường như hoàn toàn có thể bị mấy ánh đèn điện trong các tòa cao ốc làm cho lu mờ.
Thế nhưng, nếu cúp điện hay là lúc rong ruổi ở ngoại ô, ánh trăng lại đẹp đến dịu kì làm người ta say đắm.
Có lẽ với Dịch Thành, Bạch Liên chính là sự tồn tại như vậy.
Mặt trăng hôm nay khá tròn, nhưng lại không đẹp bằng vầng trăng ở nước C.
Đương lúc Tâm Dao ngẩn ngơ, một người phục vụ ở sẵn đó mang cho cô một ly rượu vang và một ít trái cây, Tâm Dao cầm lấy ly rượu, nói tiếng cảm ơn rồi lại tiếp tục với suy nghĩ vu vơ của mình.
Thế nhưng, sự yên bình này của cô không được kéo dài lâu.
Chỉ một chốc sau, lúc Tâm Dao đã uống một chút rượu, một thân ảnh mảnh mai đi tới.
Bộ váy màu hồng phấn như bật lên trong tâm tưởng của Tâm Dao, làm cô nhíu mày khó chịu.
“Lại nữa à? Cô ta không thấy chán sao?” Tâm Dao lầm bầm khó chịu.
Rõ là cô ta kiếm chuyện với cô trước nên mới rước nhục, vậy mà lại còn mặt dày bám riết lấy cô.
Dịch Thành ơi là Dịch Thành, hắn thần thông quảng đại như vậy mà không quản nổi cả một người phụ nữ sao? Có khi nào trong nguyên tác, chính vì tính cách này nên Bạch Liên mới bị hành lên bờ xuống ruộng không?
“Khương tiểu thư…” Bạch Liên gọi, nhưng giọng điệu lúc này lại không còn e dè nhút nhát nữa.
Bên ngoài vườn đang bật nhạc, là mấy bản dương cầm du dương, vốn dĩ Tâm Dao đang