Nghĩ ngợi một lúc, Tâm Dao đồng ý.
Cũng chỉ là đi chơi đi mua sắm một chút thôi mà, cô cũng cần mua một ít đồ.
Dương Kỳ đưa cô tới trung tâm thương mại.
Giờ này cũng là giờ tan tầm nên cũng khá đông khách, anh dẫn cô lên tầng cao nhất, nơi có những cửa hàng đồ hiệu sang trọng để cô chọn lựa.
“Em có muốn mua thêm váy áo không? Anh biết cửa hàng gần đây mới vừa nhập về vài mẫu mới.” Dương Kỳ đề nghị, sau đó không đợi cô trả lời đã kéo cô đi.
Cứ như vậy, hai người vừa mua đồ cho bản thân, vừa mua cho người thân, đi qua đi lại.
Tâm Dao từ lúc đầu còn hơi e dè, về sau cũng rất nhiệt tình chọn lựa.
“Anh Kỳ, anh xem, cái này có đẹp không?”
Cô lấy hai cái cà vạt, một cái sọc đỏ và một cái sọc xanh giơ lên, lại nhìn về phía Dương Kỳ, gật gù tán dương.
“Lấy hai cái này đi.”
Nhân viên đứng cạnh vâng dạ rồi mang hàng đi gói lại.
Tâm Dao thỏa mãn lại băng ghế nơi Dương Kỳ đang ngồi với mấy túi đồ lớn nhỏ.
Chờ nhân viên phục vụ mang đồ đã gói ra, Tâm Dao tranh phần thanh toán.
Lúc này, Dương Kỳ lại nói tiếp: “Vẫn còn hơi sớm, hay chúng ta qua cửa hiệu trang sức xem một chút đi? Anh thấy em mua vài cái váy mới, có lẽ cũng cần thêm phụ kiện.”
“Ừm, cũng được.” Tâm Dao gật đầu, lại hào hứng đứng dậy đi tiếp.
Nhân viên nhìn theo hai người, không nhịn được mà ngưỡng mộ, thầm tán thưởng trong lòng.
Đúng là trai tài gái sắc, hai người nhan sắc thượng đẳng, lại còn giàu có, người con trai còn rất cưng chiều bạn gái nữa.
“Đẹp đôi ghê ha, biết bao giờ mới được tiêu xài tùy ý vậy chứ.
Haiz, đúng là con nhà giàu có khác, mặc đồ công sở mà khí chất vẫn hơn hẳn người thường.” Một nhân viên nữ tán thưởng.
“Làm không lo làm, còn nghĩ tới tiêu tiền gì chứ?” Một nhân viên khác nói.
“Mà nhắc tiêu tiền như nước thì lúc nãy còn có một vị nữa đó, hình như mua cũng kha khá đồ.
Nhưng mà vị tiểu thư đó chỉ đi một mình.”
“Uầy, tôi là tôi ngưỡng mộ khí chất cơ, cô gái lúc nãy hình như không so được.”
Một nhân viên khác bất ngờ chen vào: “Hai cô nói về cô gái lúc nãy ghé mua áo sơ mi á hả? Các cô không biết gì sao?”
“Biết gì chứ?”
“Thế thì để tôi kể cho mà nghe.
Khí chất đương nhiên là không bằng rồi, vì có phải thiên kim tiểu thư đâu.
Tiền cô ta tiêu cũng không phải đồng tiền cô ta kiếm ra đâu…”
….
Tại cửa hàng trang sức, Tâm Dao nhìn một loạt các mẫu đang được trưng bày thành hàng, cảm thấy hơi phân vân.
Dương Kỳ đứng cùng cô, chỉ chỉ vài cái để cô chọn: “Anh thấy những cái này đều đẹp, em cứ chọn tùy ý.” Anh nói cực kỳ hào phóng, không khỏi làm những cô gái khác ghen tị.
Tâm Dao cũng rất vui vẻ chọn, dù cô