Ngay lúc Bạch Liên thốt ra câu đó, cả cô và Dịch Thành đều biết là không hay rồi.
Có lẽ Bạch Liên thật sự muốn đẩy cô xuống rồi ngụy tạo thành một vụ xô xát.
Tất nhiên, cô ta cho rằng Dịch thị vẫn sừng sững như kiếp trước và việc bao che cho cô ta là hết sức dễ dàng.
A ha! Nhưng bây giờ Dịch Thành không còn yêu cô ta nhiều như trước.
Thậm chí, ngay cả cơ nghiệp nhà họ Dịch cũng đã không còn.
Ngay lúc Bạch Liên dùng sức kéo cô ra sát mé sân thượng, gió thổi từng cơn làm mái tóc của cả hai cô gái tung bay rối loạn.
Tâm Dao nhắm tịt mắt, thầm cầu nguyện.
Kiếp này cô đã cố gắng sống tốt lắm rồi.
Làm ơn đừng để cô chết oan uổng vậy mà! Cô còn gia đình, còn bạn bè, còn anh nữa…
“Dao Dao!” Cánh cửa bật mở và hai người đàn ông xuất hiện, gương mặt trắng bệch.
Đôi mắt Dương Kỳ nhìn Bạch Liên đỏ lừ, tưởng như có thể dùng ánh mắt đó để giết chết cô ta.
“Cô đừng có làm bậy! Có gì từ từ nói!”
Khương Quân cũng sốt ruột, song anh bình tĩnh hơn một chút.
Bên dưới lực lượng cứu hộ đã phòng sẵn, nếu may mắn biết đâu có thể cứu được người, song khả năng là rất thấp.
Vậy nên, anh phải cứu cô khỏi con điên kia trước đã.
“Cô đừng làm chuyện ngu ngốc.
Cô không sợ pháp luật trừng trị sao? Tới lúc đó, mẹ cô, còn có em trai cô thì sao hả?”
“Các người thì biết gì chứ? Dịch Thành sẽ bảo vệ tôi, Dịch thị sẽ bao che cho tôi! Không phải chỉ là mạng của một con ả quyến rũ chồng người khác sau, cô ta chết rất đáng!” Bạch Liên như hóa điên hoàn toàn.
Dịch Thành suy sụp: “Em thay đổi rồi… tha cho cô ấy đi, anh xin em.”
“Cô còn chưa biết gì sao? Dịch thị đã tuyên bố phá sản.
Bây giờ không còn ai có thể giúp cô đâu.” Dương Kỳ muốn xông lên, nhưng anh vừa thủ thế thì con dao bên cổ Tâm Dao lại càng kề sát, Bạch Liên cũng sẵn sàng đẩy cô xuống bất kì lúc nào.
“Nói dối!” Cô ta gào lên.
“Thả em ấy ra, tôi sẽ cho cô và Dịch Thành cơ hội sống, cho hắn cơ hội làm lại.” Khương Quân nhẹ giọng thương lượng: “Không phải mẹ cô còn đang điều trị sao? Tôi hỗ trợ chi phí cho bà ấy.”
“Đừng lừa tôi!” Nói vậy, nhưng Bạch Liên đã có chút run tay.
Có lẽ cô ta thật sự không dám giết người.
“Chị hai…” Một giọng nam vang lên làm Bạch Liên chết sững, đồng tử co rút lại lộ rõ vẻ bi thương.
“Quang… Quang Minh… Em đi đâu thời gian qua? Sao chị không tìm được em?”
Quang Minh, đứa em trai mất tích đã lâu của Bạch Liên bỗng xuất hiện trở lại.
Cậu ấy cười nhạt, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây sạch sẽ: “Chị ơi, dừng lại đi.
Chúng ta về nhà…”
Hóa ra, lúc Quang Minh rời khỏi nhà họ Thẩm sau trận cãi nhau kịch liệt thì bị một nhóm buông người nhắm trúng.
Chúng hành nghề đã lâu nên không khó để bắt cóc một thiếu niên như cậu.
Sau đó, cậu bị bán ra nước ngoài, trốn khỏi nơi đó lang thang lưu lạc, sau đó được