Giang Dụ Thần đưa Hạ Nhiên Y về căn hộ riêng mà anh đã mua tặng cho cô, dạo thời gian gần đây cô luôn ở một mình để có không gian riêng học bài và nghỉ ngơi mà không có sự giám sát hay hối thúc của Vương Tư Tuệ.
Từ lúc gặp ở cổng trường cho lúc đến nhà Hạ Nhiên Y, cô và Giang Dụ Thần không ai nói một lời nào với nhau, ngay cả liếc nhìn anh một lần cũng không.
Trong khi đó, ánh mắt Giang Dụ Thần thi thoảng lướt trên người Hạ Nhiên Y quan sát thật tỉ mỉ, thầm chờ cơ hội tốt để hành động.
Đến cửa nhà, Hạ Nhiên Y lưỡng lự không nhấn mật mã, cứng nhắc quay đầu hỏi Giang Dụ Thần một cách khách sáo: "Anh có muốn vào ngồi một lát không?"
Trên gương mặt anh tuấn chợt nở nụ cười nhàn hạ, Giang Dụ Thần không chút phân vân liền hào hứng đồng ý: "Được"
Hạ Nhiên Y xoay người lại mở cửa, câu trả lời này cô không muốn nghe một chút nào cả, cô thậm chí còn chắc chắn trong đầu Giang Dụ Thần lúc này đang suy nghĩ không hề đơn giản.
Vào trong nhà, Giang Dụ Thần đưa mắt liếc quanh một vòng, mọi thứ vẫn ngăn nắp như lúc mới chuyển đến, anh cố ý hỏi: "Em gái, không phiền anh ở lại ăn một bữa cơm chứ?"
Hạ Nhiên Y vừa đặt cặp sách lên bàn, nghe lời đề nghị của Giang Dụ Thần lập tức bất động, phải mất mấy giây sau cô mới bình tĩnh lại miễn cưỡng đáp: "Dạ được"
Cất đồ xong, Hạ Nhiên Y lấy dây buộc tóc trên bàn học buộc tóc gọn lại, bước đến bếp đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn.
Giang Dụ Thần thư thả bước đến ngồi ở cuối mép giường, lặng lẽ quan sát Hạ Nhiên Y từ phía sau.
Sự xuất hiện của Giang Dụ Thần khiến Hạ Nhiên Y lo sợ đến mức đầu óc cô không thể tập trung nấu ăn, cảm giác ớn lạnh xương sống luôn vây bám cô. Bất cứ giây nào Hạ Nhiên Y lén lút xoay đầu kiểm tra Giang Dụ Thần đang làm gì đều bắt gặp anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, chạm mắt nhau anh liền nhướng mày ẩn ý.
Dọn xong thức ăn ra bàn, Hạ Nhiên Y chưa lên tiếng mời thì Giang Dụ Thần đã chậm rãi đi đến, áo sơ mi nghiêm túc đã bỏ ra ngoài quần, tháo luôn cả hai cúc áo trên cùng.
Hạ Nhiên Y cởi bỏ tạp dề, vừa treo lên giá cạnh tủ lạnh thì đột nhiên bị áp sát từ phía sau, Hạ Nhiên Y theo bản năng vội xoay người lại đẩy ra thì hai cổ tay bị nắm lấy, một lực mạnh kéo cô đẩy ngã xuống giường.
Hạ Nhiên Y thất kinh nhìn Giang Dụ Thần, vẻ mặt anh tỏ ra vô cùng chán ghét, cô vừa trở người định bỏ chạy thì Giang Dụ Thần đã nhanh hơn đè cô dưới thân anh, giữ chặt hai tay cô phía trên đầu.
"Giang Dụ Thần!" Hạ Nhiên Y vùng vẫy tức giận hét lớn, linh cảm cô trước đây mách bảo quả không sai, Giang Dụ Thần đối tốt với cô đều có ý đồ.
"Kích động như vậy làm gì, tôi vẫn chưa làm gì em kia mà" Giọng nói Giang Dụ Thần mang theo sự đùa cợt, một tay khống chế Hạ Nhiên Y, một tay thản nhiên vuốt đùi cô theo chiều lên xuống.
Trong tình cảnh không rõ kết quả hay hậu quả, Hạ Nhiên Y càng kích động bao nhiêu thì Giang Dụ Thần lại bình thản bấy nhiêu. Anh dùng tay bịt miệng Hạ Nhiên Y ngăn tiếng la hét của cô, đưa ra yêu cầu: "Mẹ em quan trọng lắm đúng không? Dùng em đổi mạng bà ta đi"
Nghe xong,