Thấy sắc mặt có chút bơ phờ của Hạ Nhiên Y, đợi Giang Dụ Thần mang đồ ăn đến, Lạc Quân liền cười cười ẩn ý mở lời: "Dụ Thần, cậu nhìn mặt mũi Nhiên Y mệt mỏi thế nào kìa, giao cô ấy cho tôi chăm sóc, đảm bảo chỉ cần hai mươi bốn tiếng cô ấy lập tức tràn trề sức sống trở lại"
Giang Dụ Thần đặt đĩa thức ăn lên trước mặt Hạ Nhiên Y, kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, nghe Lạc Quân nói liền cười lạnh, nhẹ nhàng đáp: "Còn tôi chỉ cần hai giây đã có thể đá cậu khuất mắt tôi, có muốn thử không?"
Lạc Quân câm nín bày ra vẻ mặt cam chịu, Hà San mím môi nhịn cười, quay qua Hạ Nhiên Y cũng đang cắn môi dưới ngăn bản thân bật cười.
Cả nhóm ăn tối xong cùng nhau ra biển chơi, buổi tối gió từ biển thổi vào vô cùng mát mẻ, trong gió mang mang theo hương biển tự nhiên rất dễ chịu. Liếc mắt thấy Hạ Nhiên Y đang ngẩn ngơ nhìn dưới cát, trông cô có vẻ rất thích đi trên cát, mỗi lần giẫm chân lún cát khóe môi cô lại cong nhẹ lên, Giang Dụ Thần tâm tình trở nên phấn chấn khi thấy cô từng chút thoải mái thể hiện cảm xúc ở bên cạnh anh.
Giang Dụ Thần vừa đưa tay nắm lấy tay Hạ Nhiên Y, cô lập tức rút lại, nét mặt cũng chuyển sang có chút khó chịu. Anh không khó hiểu, cũng không cảm thấy tức giận, bởi khi nãy vừa rời khỏi nhà hàng Tô Tiểu Vy đã gọi điện cho anh, thế nên anh có thể xem đây là hành động "dằn mặt" của Hạ Nhiên Y dành cho anh.
"Nhiên Y, em ghen đáng sợ thật"
Hạ Nhiên Y trong lòng chột dạ chớp chớp mi mắt, tự nhủ rằng cô không ghen, cô không có tình cảm với Giang Dụ Thần thì chẳng có lý do gì phải ghen, nhưng nghĩ đến cô là người thứ ba trong một mối quan hệ của người khác dù thật hay giả thì cô vẫn là kẻ dư thừa, điều đó khiến tâm trạng cô thật sự không dễ chịu chút nào.
Dạo biển xong trở về phòng đã hơn mười giờ, vừa về tới thì Tô Tiểu Vy nhắn tin tới, Giang Dụ Thần mở lên xem, mi mắt nhíu nhẹ đi thẳng đến chỗ Hạ Nhiên Y đang uể oải nằm dài trên giường. Anh đưa tin nhắn Tô Tiểu Vy gửi đến cho Hạ Nhiên Y xem, cô liền dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, trong ánh mắt chứa đầy sự cảnh giác.
Tô Tiểu Vy gửi đến một bức hình đang nằm trên giường, cổ áo ngủ trễ xuống lộ rõ khe ngực như một lời mời gọi, Giang Dụ Thần lại đưa Hạ Nhiên Y xem, sau đó lại liếc mắt xuống bộ ngực khi nằm ngửa gần như phẳng lì của cô rồi bỗng nở nụ cười kỳ quái.
Hạ Nhiên Y đẩy tay Giang Dụ Thần đang giơ điện thoại ra chỗ khác, cô kéo cổ áo mình cao lên, nghiêm túc khẳng định: "Tôi không nâng ngực đâu"
Giang Dụ Thần bật cười, tắt màn hình điện thoại ném sang một bên,