Giang Dụ Thần ăn xong về phòng tắm rửa, Hạ Nhiên Y phụ rửa chén lên sau. Ngay khi bước vào phòng, anh bất ngờ ôm lấy cô, lười đến mức tắm xong chỉ quấn khăn chẳng thèm mặc quần áo.
Hạ Nhiên Y nghiêng người tránh né nụ hôn của Giang Dụ Thần, mắt nhìn về phía điện thoại của mình trên giường, dùng sức đẩy anh ra, cố ý châm chọc: "Đêm tân hôn không ở cùng cô dâu, ở đây làm gì?"
"Chỉ sợ có người ghen rồi ngất như lần trước"
Nghe giọng điệu bỡn cợt của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y xoay đầu nhìn anh, đẩy mạnh người anh ra, cười lạnh: "Vô vị"
"Nhưng trong miệng anh có vị".
Sau lời thỏ thẻ ám muội, Hạ Nhiên Y chưa kịp phản ứng đã bị Giang Dụ Thần cưỡng hôn, mùi kem đánh răng bạc hà mát lạnh lan tỏa. Hạ Nhiên Y đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, lại chợt nhận ra Giang Dụ Thần lúc này vô cùng đáng yêu.
Buổi sáng hôm sau Hạ Nhiên Y vừa bước ra khỏi toilet có người gõ cửa, cô đi thẳng đến mở. Bên ngoài là Hà San, vừa thấy mặt đã gấp gáp nói: “Có biến rồi, tập hợp ở phòng khách”
Nói xong Hà San liền đi xuống lầu, Hạ Nhiên Y bất động vài giây, tối qua Tô Tiểu Vy bị hại đến thê thảm như vậy, qua một đêm mất ngủ có lẽ còn nghiêm trọng hơn.
Hạ Nhiên Y quay lại đánh thức Giang Dụ Thần, anh gắt ngủ chẳng thèm quan tâm kéo chăn chuyển người chỗ khác. Hạ Nhiên Y bất lực nhìn Giang Dụ Thần, mỗi khi gọi người đàn ông hai mươi bảy tuổi này dậy chẳng khác nào gọi một đứa trẻ dậy.
“Mau dậy đi, anh không quan tâm Tô Tiểu Vy ra sao à?”
Giang Dụ Thần mặt mày nhăn nhó bất mãn giành chăn đang bị Hạ Nhiên Y kéo ra, cáu gắt nói: “Cô ta ra sao liên quan gì đến anh? Đừng phá nữa...”
Hạ Nhiên Y khổ tâm không thốt nên lời, cũng chẳng hiểu ngày xưa Minh Huê có thể chịu được tính ngủ xấu này của anh.
Ánh mắt Hạ Nhiên Y chợt dừng trên Giang Dụ Thần, nghĩ đến chuyện anh từng có quãng thời gian dài hẹn hò cùng Minh Huê, thật khó để không nghĩ anh cùng bạn gái cũ chưa từng lên giường, cũng không thể khẳng định trong lúc anh qua lại với Tô Tiểu Vy chưa từng xảy ra ngoài ý muốn.
Cửa bỗng có người gõ lần nữa, lần này là Minh Huê, trong lòng Hạ Nhiên Y dâng lên một cảm giác lạnh lẽo trống vắng, lại có chút tức giận Giang Dụ Thần.
Liếc thấy Giang Dụ Thần vẫn còn ngủ trên giường, nhìn sang gương mặt có chút khó coi của Hạ Nhiên Y, Minh Huê bật cười hiểu rõ sự tình: “Gọi Dụ Thần không được à? Nhéo lỗ tai anh ấy là dậy ngay, nhanh lên nhé, mọi người đang đợi”
Sau khi Minh Huê rời khỏi, Hạ Nhiên Y quay lại đứng cạnh giường, lạnh nhạt nói: “Chị Minh Huê tìm anh”
Nghe giọng điệu kìm nén cơn giận của