Hạ Nhiên Y nằm trên cánh tay Giang Dụ Thần, xoay lưng với anh, cả người anh ôm siết từ phía sau, mồ hôi khiến hai cơ thể trở nên nhớp nháp.
Đôi mắt Hạ Nhiên Y lim dim buồn ngủ, thều thào hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Giang Dụ Thần xoay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tủ cạnh đầu giường, hôn lên tóc Hạ Nhiên Y, đáp: "Bảy giờ rưỡi"
"Anh xuống dọn dẹp rửa chén đi"
"Anh không muốn, em rửa đi" Giang Dụ Thần lười biếng không muốn động.
Hạ Nhiên Y khép hờ mi mắt, buồn ngủ từ chối: "Em mệt"
Giang Dụ Thần cười lạnh, nhướng người quan sát biểu hiện của Hạ Nhiên Y, thẳng thừng vạch trần: "Suốt buổi em chỉ nằm một chổ còn dám than mệt"
Tiếng cười khe khẽ của Hạ Nhiên Y vang lên, hô hấp nặng nề dần dần bình thường trở lại.
Khóe môi Giang Dụ Thần cong lên mãn nguyện, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Chín giờ hơn Giang Dụ Thần đánh thức Hạ Nhiên Y dậy về nhà, vẻ mặt cô bơ phờ mở mắt không lên, ngồi ngây ngốc trên giường vài phút mới tỉnh táo leo xuống giường.
Lúc Hạ Nhiên Y tỉnh dậy lần nữa thì đã sang ngày mới, lập tức hoảng hồn ngồi bật dậy, cô nhớ tối qua ngủ quên trên xe, Giang Dụ Thần đưa cô vào nhà, nhỡ như bị Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ nghi ngờ thì nguy.
Hạ Nhiên Y xuống nhà, từng bước chân đều cứng nhắc vào bếp, Vương Tư Tuệ nhìn cô một cái, tiếp tục loay hoay dọn bữa sáng cho con gái.
Cả hai cùng ngồi xuống bàn, trong lúc Hạ Nhiên Y ăn, Vương Tư Tuệ khó xử lên tiếng: “Nhiên Y, dù chúng ta bây giờ được bước vào nhà họ Giang có ăn có mặc, có chỗ ở đàng hoàng, nhưng chúng ta không thể đua đòi để sống như những người có tiền được.
Mẹ biết con vẫn đang ở tuổi muốn làm những việc mình thích, nhưng mẹ không phải là người giàu có, cũng không thể cho con trở thành một nàng tiểu thư! ”
Hạ Nhiên Y phần nào đoán được ý của Vương Tư Tuệ, cô nóng lòng thúc giục: “Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi”
Nét mặt Vương Tư Tuệ thoáng lên sự mất tự nhiên, lưỡng lự nói thẳng: “Dụ Thần sinh ra đã được làm công tử có tiền, mẹ không cấm con không được thân thiết với anh, nhưng mẹ hy vọng con đừng tham gia vào những cuộc vui cùng Dụ Thần, chúng ta không có tiền, cũng chẳng có địa vị, mẹ chỉ sợ bạn bè anh con không thích con rồi nhỡ! ”
“Mẹ” Hạ Nhiên Y ngắt lời Vương Tư Tuệ, biểu cảm cực kỳ kiên định phân tích: “Dụ Thần anh ấy thật sự rất chú tâm vào sự nghiệp, mẹ trông bạn bè anh ấy có vẻ ăn chơi nhưng họ đều có công ăn việc làm ổn định, vả lại anh ấy cùng bạn bè cũng không phải mới lớn, con cũng chẳng làm gì động chạm đến họ nên mẹ đừng lo”
Vương Tư Tuệ thở dài phiền não, dáng vẻ không mấy tốt: “Ban đầu mẹ cứ nghĩ nếu lấy Dụ Minh thì có thể cho con cuộc sống sung sướng, nhưng thế giới của người có tiền quá phức tạp, cũng có quá nhiều cạm bẫy, mẹ sợ mẹ không bảo vệ được con”
Hạ Nhiên Y cong môi cười, trong đôi mắt lộ rõ sự bình thản, trấn an bà: “Con lớn rồi, chuyện nên hay không nên cũng đã tự mình trải qua, mẹ cứ lo lắng mãi cũng chẳng được gì, mẹ hãy để con tự lựa chọn và chịu trách nhiệm với cuộc