"Nhiên Y!" Tô Hiểu chạy vài bước lớn đã có thể đuổi kịp Hạ Nhiên Y, anh giữ chặt tay cô, lo lắng hỏi: "Nhiên Y, có phải em đã gặp chuyện gì khó nói đúng không? Nói cho anh biết đi, xin em đừng giấu mãi trong lòng như vậy"
"Thầy, Hạ Nhiên Y mà thầy biết đã chết rồi, em xin thầy hãy mặc kệ em đi" Hạ Nhiên Y hất tay Tô Hiểu, bỏ chạy thật nhanh, lúc hướng về phía rẽ bất ngờ có một lực mạnh kéo cô vào trong phòng.
Hạ Nhiên Y bị ép vào cửa, người kéo cô không ai khác ngoài Giang Dụ Thần, vừa hoảng loạn định la lên thì tiếng Tô Hiểu gọi tên cô tìm kiếm vang lên, cô đành phải ngậm chặt miệng giữ im lặng.
"Anh"
"Tiểu Vy, em đi đâu vậy?"
"Em tìm Dụ Thần, anh ấy nói ra ngoài nghe điện thoại lại biến đâu mất"
Hạ Nhiên Y căng thẳng lắng nghe cuộc hội thoại của anh em Tô Hiểu và Tô Tiểu Vy bên ngoài, Giang Dụ Thần chợt ghé sát bên tai cô thì thầm: "Em với anh ta có quan hệ gì?"
Trước thái độ truy xét của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y phần nào đoán được anh lại tỏ ta quan tâm đến mối quan hệ riêng của cô, chỉ có một lý do duy nhất, Giang Dụ Thần lo cô sẽ nói bí mật của anh cho Tô Hiểu biết, lúc đó mối quan hệ của anh và nhà họ Tô chắc chắn không còn yên bình.
Với những gì Hạ Nhiên Y đang phải đối mặt, cô sẵn sàng nói ra tất cả sự thật dù phải mang tiếng là loại con gái dơ bẩn, nhưng mẹ cô vẫn đang hạnh phúc bên Giang Dụ Minh, cuộc đời bà đã vô cùng vất vả, khó khăn lắm mới có thể tìm được một bến đỗ mới, nếu Hạ Nhiên Y khiến Giang Dụ Thần nổi điên thì người phải gánh chịu hậu quả chắc chắn có mẹ cô trong đó.
Vì mẹ, vì để có bằng chứng xác thực vạch trần bộ mặt thật của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y trước mắt nhịn nhục, cô trầm lặng cất tiếng đáp: "Giữa tôi và thầy ấy đương nhiên không giống tôi và anh"
Giang Dụ Thần cười lạnh, trên mặt thoáng lên tia lạnh lẽo, hạ thấp giọng cảnh báo: "Nhiên Y, em có thể làm bất kỳ điều gì em muốn, nhưng đừng quên mạng mẹ em có thể bị tôi cướp đi bất cứ lúc nào"
Điện thoại Giang Dụ Thần tiếp tục rung lên vì có người gọi đến, anh cầm máy trên tay, nhìn tên người gọi, chậm rãi bắt máy.
"Anh đang ở đâu, em tìm anh lâu lắm rồi, Nhiên Y cũng không thấy"
Giang Dụ Thần đưa mắt nhìn Hạ Nhiên Y đứng trước mặt chỉ cách vài chục centimet, biểu cảm anh lộ rõ vẻ chán ghét, giọng nói lại dịu dàng: "Lúc nãy Nhiên Y ngất, anh đưa con bé vào bệnh viện, không để ý điện thoại"
"Ngất? Vậy Nhiên Y sao rồi?" Giọng nói Tô Tiểu Vy qua điện thoại hốt hoảng.
"Không sao, dạo này học hành áp lực nên mới như vậy, anh đưa con bé nhà, hôm sau bù cho em nhé?"
"Em không sao, anh lo cho Nhiên Y đi"
Cúp máy, Giang Dụ Thần chăm chú gương mặt không thoải mái của Hạ Nhiên Y, anh cúi người nói bên tai cô: "Bữa tối hôm qua em nấu, tôi vẫn chưa ăn, hôm nay chúng ta làm lại"
Nói rồi