Thứ hai Hạ Nhiên Y có tiết cả ngày, buổi chiều kết thúc sớm lúc ba giờ, thông thường ra về lúc nửa buổi cô sẽ tự về.
Ra đến cổng, phía sau Hạ Nhiên Y có người gọi tên, cô bất giác dừng bước xoay đầu nhìn, Nhã Thi chạy đến chỗ cô.
Nhã Thi sau một hơi chạy không nghỉ liền thở hồng hộc, gấp gáp nói: "Tôi còn có chuyện muốn nói"
Hạ Nhiên Y không lên tiếng, cùng lên xe riêng của Nhã Thi đậu sát bên đường gần cổng.
Không khó để Hạ Nhiên Y nhận ra biểu cảm lấm lét của Nhã Thi, cô không chút lo lắng, ngược lại vô cùng bình thản.
Nhã Thi lái xe rời khỏi trường, đến một con đường vắng nằm phía sau trường bỗng dừng lại, cửa sau xe có người mở ra, Lương Nam và Tô Hiểu ngồi vào.
Hạ Nhiên Y phong thái điềm tĩnh nhìn hai người đàn ông ngồi phía sau qua kiếng chiếu hậu, cô lạnh nhạt cất tiếng nói với Nhã Thi: "Đây là chuyện cô muốn nói với tôi sao?"
Nhã Thi im lặng cúi đầu, Hạ Nhiên Y lạnh lùng mở cửa xuống xe, lúc này mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Hạ Nhiên Y dần trở nên mất kiên nhẫn, khó chịu nói: "Mở cửa"
"Nhiên Y, bọn anh là đang muốn tốt cho em, anh thừa biết em sẽ không bao giờ làm thân với người từng làm tổn thương em, huống chi là yêu Giang Dụ Thần?" Lương Nam thong thả gác tay lên lưng ghế của Nhã Thi phía trước nói.
Ánh mắt vô cảm của Hạ Nhiên Y nhìn về phía của Lương Nam vẫn thông qua kiếng, cô phản đáp với thái độ khinh bỉ: "Đừng nói như kiểu anh rất hiểu tôi"
"Còn không sao?" Lương Nam đắc ý lên giọng: "Thầy Hiểu đã nói lúc em mới vào nhà họ Giang sắc mặt cực kỳ kém, thậm chí tỏ ra sợ hãi Giang Dụ Thần, anh không tin hắn ta đối tốt với em"
"Dù tốt hay xấu cũng không liên quan đến anh"
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên Y lập tức chồm qua chỗ Nhã Thi mở khóa cửa, bất ngờ bị cả ba người còn lại khống chế không cho cô bỏ đi.
Sau gáy Hạ Nhiên Y bất ngờ bị đánh lên, trước mắt cô chao đảo, trong giây lát liền bất tỉnh.
Nhã Thi lo sợ dõi theo Lương Nam và Trần Hiểu đổi chổ đưa Hạ Nhiên Y xuống ghế sau, cô ta sợ rằng Giang Dụ Thần biết thì với thân thế của anh sẽ khiến bọn họ trả giá đắt.
Lương Nam kéo Nhã Thi ra đẩy cô về phía ghế phụ, trong đầu cô lúc này trống rỗng nên chỉ mơ hồ làm theo.
Đến một bãi đất trống không bóng người qua lại, Lương Nam dừng xe mở cửa bước xuống, vòng qua ghế lái phụ kéo Nhã Thi xuống theo, trước lúc đóng cửa không quên nhắc nhở Tô Hiểu.
"Đây là cơ hội duy nhất, thầy bỏ lỡ cũng đồng nghĩa đang gián tiếp hại Hạ Nhiên Y phải rơi vào tay Giang Dụ Thần"
Bị Lương Nam kéo đi xa chiếc xe, Nhã Thi đoán được có chuyện chẳng lành, cô hốt hoảng giữ tay anh ta đang kéo lại.
"Chẳng phải anh nói giúp làm lành với Hạ Nhiên Y, tại sao lại để cô ấy với người đàn ông kia?"
Lương Nam khó chịu ra mặt, giọng điệu cáu gắt: "Em đừng nhiều lời nữa, anh nghe ù hết cả tai rồi"
Trong xe, Tô Hiểu lẳng lặng quan sát Hạ Nhiên Y đang nằm, trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng, nhưng Giang Dụ Thần đã hại em gái anh, lại muốn cướp luôn cả cô gái anh thích, chuyện này không thể nào được xảy ra.
Chần chừ một lúc lâu, Tô Hiểu vẫn quyết định làm theo sự điều khiển của trái tim, ngón tay run nhẹ vì căng thẳng kéo cổ áo Hạ Nhiên Y ra, va vào