Editor: Pig
Beta: OL
Thị trấn Bande.
Lúc này đã sắp ba giờ chiều, Cảnh Tiêu gọi ở quầy bán hàng hai hộp kem, lấy tiền trong túi áo khoác đen để thanh toán xong thì bước đến một vị trí ở gần cửa sổ cùng Phương Nam nói chuyện điện thoại.
“Anh trai tớ dám đối xử với cậu như vậy! Anh ấy còn biết xấu hổ không vậy? Tiêu Nhi, cậu chờ đi.
Dám mở miệng nói phét những lời không đáng tin cậy, xem tớ gọi điện mắng chết anh ấy.”
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh tràn vào, chiếu xuống mặt đất vàng rực, mũi giày cổ thấp bóng loáng, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí.
Cảnh Tiêu đến gần ánh nắng thêm hai bước, nhìn Hallie đang chơi đùa, nói với Phương Nam: “Đây là lần cuối rồi, sau sinh nhật Hallie tớ sẽ trở về Melbourne.”
“Cậu thực sự không về nhà sao?” Phương Nam buồn bã nói: “Đã bốn năm rồi tớ không được nhìn thấy cậu, nếu cậu không trở về, tớ sẽ phải kết hôn.”
“Là Tiếu Dương, đội trưởng của đội hộ vệ?” Cảnh Tiêu hỏi.
“Ừ, chính là anh ấy.” Phương Nam nói: “Cậu phải đến làm phù dâu cho tớ, không được vắng mặt.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ đến.” Cảnh Tiêu cười.
“Vậy là đã đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu.” Phương Nam cười.
Qua một lát sau đột nhiên nói: “Này, cậu còn nhớ Lương Hoàng không?”
Cảnh Tiêu nhíu mày gật đầu: “Còn nhớ, làm sao vậy?”
“Cũng không làm sao cả, chỉ là bây giờ cậu ấy đang là thuộc hạ dưới trướng Tiếu Dương.
Có phải cậu cũng không ngờ được đúng không?” Phương Nam nói: “Tớ cũng không nghĩ đến việc một chàng trai da dẻ trắng nõn sẽ lại chạy đến tham gia vào quân đội.
Hai ngày trước khi tớ đi tìm Tiếu Dương đã nhìn thấy cậu ấy.
Cậu ấy người cao, gầy, khi nói chuyện cũng vô cùng lịch sự.
Lúc trước, ba người thường trốn đi chơi, nhưng tớ có cảm giác đại viện bộ đội không giống như trước đây nữa rồi.
Mọi người sau khi lên đại học thì mỗi người một ngả, cậu ở đầu kia, tớ nơi này.
Hiện tại nơi này chỉ còn tớ và Lương Hoàng, cậu không có ở lại.
Tớ vẫn có chút ghen tị khi anh trai tớ được ở cùng một nơi với cậu.”
Đúng lúc này, Hallie chạy chậm đến, túm lấy góc áo của Cảnh Tiêu, hưng phấn chỉ tay ra cửa rồi nói bằng tiếng anh: “Mom, con muốn ra ngoài ngồi.”
Trên cửa có bày biện hai con gấu bông, bảo sao đứa nhỏ lại muốn ra ngoài.
“Đợi một chút, kem được mang lên rồi sẽ cho con đi, trước tiên cứ tự mình chơi đi.” Cảnh Tiêu xoa đầu Hallie, Hallie vui vẻ chạy về chỗ ngồi.
Cảnh Tiêu tiếp tục nói chuyện cùng Phương Nam: “Đừng nói nữa, tớ tình nguyện không quen anh cậu.”
“Tớ cũng không muốn quen.” Phương Nam nói.
Phục vụ mỉm cười hướng Cảnh Tiêu gọi một tiếng: “Lady?”
Kem đã có, Cảnh Tiêu hiểu ý rồi cảm ơn người phục vụ và nói với Phương Nam: “Tớ phải đi trông Hallie, không nói chuyện với cậu được nữa.
Khi nào có thời gian tớ sẽ gọi lại sau nha.”
“Được.
Đợi anh trai tớ về tìm hai người các cậu thì nhớ phải gọi tớ mắng cùng, hai người cùng mắng để xem anh ấy có còn không dám để Hallie một mình cho cậu không.” Phương Nam bênh vực cô.
Cảnh Tiêu cười: “Sẽ không quên, vậy nha.”
“Tạm biệt!”
Cảnh Tiêu cất điện thoại vào trong túi, nhận lấy hộp kem từ tay phục vụ rồi đi ra bên ngoài cửa hàng.
Cô ôm lấy Hallie ra ngoài, đặt bé ngồi đối diện mình.
Hallie lấy ra một hộp kem đưa đến trước mặt cho Cảnh Tiêu: “Mommy cũng ăn đi.”
“Được, nếu còn muốn ăn thêm thì nói cho mommy biết, mommy đi mua cho con.” Cảnh Tiêu đẩy vành mũ lưỡi trai đen, để lộ cái trán trắng như tuyết.
Hallie vui vẻ gật đầu, cầm thìa tập trung ăn kem.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, đỉnh đầu còn có bạt che nắng, bên dưới còn có các loại cây cảnh, thi thoảng có cơn gió thổi đến, vô cùng mát mẻ.
Nhưng Cảnh Tiêu nhớ đến Lý Thiếu Phi, lại không kìm được mà thở dài.
Khi học năm ba, cô có thuê một căn hộ bên ngoài trường học, ở bên cạnh là nhà Lý Thiếu Phi, ngày nào cũng gặp nhau vào bữa sáng nên quen biết.
Lúc đó Cảnh Tiêu chỉ biết anh ta là một phóng viên, tin tức gì cũng viết, thường xuyên phải đi ra ngoài, mỗi khi về đều mang trên mình những vết thương.
Sau này ngoài ý muốn biết được, hoá ra anh ta là anh họ của Phương Nam.
Mà bây giờ chỗ của cô với Hallie cách chỗ Lý Thiếu Phi không xa lắm.
Ban đầu là muốn đi đến thành phố khác để tổ chức sinh nhật của Hallie, ai mà ngờ được xe vừa mới chạy đến trấn Bande thì có một đồng nghiệp gọi điện đến.
Hình như là có chuyện gấp nên Lý Thiếu Phi lập tức đưa đứa nhỏ cho cô chăm sóc.
Sau đó người cũng rời đi rồi, cô đành phải mang theo Hallie đến khách sạn chờ Lý Thiếu Phi trở về.
Bên cạnh khách sạn có một dòng sông, cô đã ngắm phong cảnh trên mặt sông hai ngày liên tiếp, nơi đi xa nhất cũng chỉ là nhà hàng bên dưới khách sạn.
Cảnh Tiêu cảm thấy chờ đợi như vậy không vui chút nào, nhân dịp thời tiết hôm nay rất đẹp, cô liền đưa Hallie ra ngoài đi chơi.
“Mommy, lúc nào daddy mới tới đón chúng ta vậy?” Đột nhiên Hallie ngẩng đầu lên hỏi Cảnh Tiêu.
Cảnh Tiêu thu lại tầm nhìn và thấy Hallie cũng đã ăn hết một nửa hộp kem: “Mẹ cũng không biết nữa, đợi xem anh ấy có gọi điện cho chúng ta không.
Hay chúng ta cứ đợi một ngày nữa, nếu không thấy người đâu, mẹ sẽ dẫn con đi Melbourne.
“Vâng, nghe mẹ tất.”
Hallie gật đầu, ăn hết kem trong hộp xong bé kéo kéo hai dây đeo vai của cái áo yếm, lắc lắc chân nhìn Cảnh Tiêu.
Đột nhiên nhìn thấy trong cái túi trước ngực có một tấm ảnh.
Cô bé thắc mắc, không nhớ được là ai đã bỏ vào.
Suy nghĩ một chút rồi đưa cho Cảnh Tiêu, tò mò hỏi: “Mommy, chú này là ai vậy?”
Cảnh Tiêu nghi ngờ nhìn, nuốt hết kem trong miệng xuống bụng rồi cầm lấy tấm ảnh, cả người hơi khựng lại một chút rồi mới hỏi Hallie: “Sao con lại có tấm ảnh này?”
Hôm qua ở khách sạn cô tìm cả ngày trời còn tưởng đã bị mất.
Trong ảnh chụp hai người, một cao một thấp.
Cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, một tay nắm lấy góc áo, vẻ mặt tươi cười thoải mái.
Bên cạnh còn có một người đàn ông dáng người cao lớn, so với cô gái còn cao hơn hẳn một cái đầu.
Trên người mặc bộ đồ huấn luyện màu xanh, mũ kéo xuống hơi thấp, hai tay để ở đằng sau.
Ngũ quan trên mặt như tranh vẽ, tuấn tú lại nghiêm túc, môi mỏng hơi hướng lên trên, có cảm giác ôn nhu như ngọc.
Hallie gãi đầu: “Không hiểu sao nhưng chị này rất giống mommy.”
Nếu là năm đấy, gọi cô là chị cũng đúng.
Cảnh Tiêu hé miệng cười: “Cái chú này là một quả trứng thối, con không cần biết làm gì.”
Hallie vẫn chăm chú nhìn Cảnh Tiêu, cô nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi để vào túi của Hallie và kéo khóa lại, nói: “Giữ giúp mẹ nha, túi của mẹ nông, rất dễ rơi.”
“Ok.” Hallie đồng ý.
Ăn kem xong, ngồi thêm một chút rồi Cảnh Tiêu liền dẫn Hallie về lại khách sạn.
Trên ngã tư người người đi lại vội vã, lâu lâu còn có những người phụ nữ da màu ôm trẻ con ngồi ở góc tường.
Đột nhiên có mấy chiếc xe màu đen chạy qua, bật nhạc rất lớn.
Cảnh Tiêu cảm thấy bầu không khí bắt đầu nóng lên và nhìn về phía những người trên xe.
Chờ chiếc xe kia đi xa, âm thanh cũng dần biến mất theo.
Nơi này đúng là loại người nào cũng có.
Hallie đi được một đoạn liền muốn Cảnh Tiêu bế mình, Cảnh Tiêu cúi xuống bế cô bé, chậm rãi đi.
Qua một lúc, cô cảm thấy trên mặt đất có gì đó chấn động, những thứ xung quanh cũng bắt đầu rung lắc theo.
Đột nhiên cửa sổ của ngôi nhà đối diện nứt ra, tất cả mọi thứ bắt đầu rung lắc, tiếng đồ vật rơi, tiếng kêu la sợ hãi, người dân trong nhà chạy ra hết bên ngoài đi tìm nơi trốn.
Rất nhanh khung cảnh đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Động đất! Động đất.”
Cảnh Tiêu lập tức ôm Hallie chạy đi.
Người bên cạnh không biết bị cái gì đập vào mà ngã lăn ra đất, Cảnh Tiêu thấy vậy liền theo bản năng chạy chậm lại.
Một cái cột đá không lớn không nhỏ rơi xuống, chiếm một nửa con đường.
Gần quá!
Thiếu chút nữa thì bị nó đè trúng.
Cảnh Tiêu thở phào một hơi, Hallie đang khóc, cô cũng không có thời gian để dỗ con bé, chỉ có thể dặn bé ôm chặt không được buông tay.
Cô nhìn trái nhìn phải rồi quyết định đi theo dòng người, bản thân không phải người ở đây nên Cảnh Tiêu cũng chỉ biết dựa vào đám người này.
Bên kia đường chính là công viên duy nhất của thị trấn nhỏ này, diện tích không quá lớn, lúc này cũng đã chứa đầy người.
Cảnh Tiêu đứng ở một góc của công viên, nhìn dòng người từ trong nhà chạy tới nơi này, lại nghe thấy tiếng kêu cứu, cô liền tìm một chỗ đất trống đặt Hallie xuống.
Động đất liên tục kéo dài một phút, cũng may biên độ không quá mạnh nên không có thương vong.
“Đứng ở đây, không được rời đi, nghe lời mẹ nhé?”
Hallie lấy tay lau nước mắt, nức nở gật đầu.
Có một người phụ nữ bị ngã gãy chân, ngồi bên dưới mặt đất, mặt mũi đau đớn méo mó lại, đứa nhỏ bên cạnh thì đang quỳ gối khóc lớn.
Cảnh Tiêu tìm xung quanh hai ván gỗ, vội vàng chạy tới bảo đứa bé cởi áo khoác của mẹ ra.
Đầu tiên phải cố định lại chân trước, dù sao bây giờ trên người cô cũng không có dụng cụ y tế.
Cảnh