Edit: NN
Beta: OL
Đến chạng vạng, Hallie ăn cơm tối xong lập tức tới tìm Cảnh Tiêu, trưa nay cô bé đều ở chung với mấy đứa nhỏ khác chơi đùa khắp nơi, không bám lấy Cảnh Tiêu nhiều, Chu Hảo thấy cô bé liền mang nhóc đi ăn cơm.
Chu Hảo nói Cảnh Tiêu đang ở phòng điều trị nhưng Hallie chạy tới lại không thấy người đâu, liền ra hỏi mấy anh đang đi tuần tra, cô bé đi một vòng mới tìm được Cảnh Tiêu đang ở nơi vắng vẻ không một bóng người.
Lúc thấy Cảnh Tiêu khóc, Hallie hoảng sợ, nhào vào lồng ngực của Cảnh Tiêu: “Mommy…”
Cảnh Tiêu ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, mặt tường không bằng phẳng lắm, Hallie nhào tới một phát như vậy làm cô cảm thấy sau lưng có hơi đau.
Hallie lau nước mắt cho cô, hai hàng lông mày cau lại: “Mommy, đừng khóc, con sẽ không chạy loạn rồi mang rắc rối đến cho mẹ nữa, sau này con sẽ rất nghe lời, mẹ đừng khóc nữa.”
Có lẽ đứa nhỏ này sinh ra đã có năng lực chữa lành vết thương, Cảnh Tiêu nhìn Hallie, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.
Hallie vừa ra đời không bao lâu, Lý Thiếu Phi đã ly hôn với mẹ của cô bé, vì Lý Thiếu Phi thường xuyên ra ngoài, Hallie đều là được người khác chăm sóc, bởi thế tính cách con bé phát triển theo kiểu gặp ai cũng sẽ sẵn sàng đi theo.
Từ khi quen biết với Lý Thiếu Phi, lần đầu tiên Hallie nhìn thấy Cảnh Tiêu đã gọi cô là mẹ, Cảnh Tiêu khi đó chỉ mới là sinh viên năm 3, tính cách ngoài lạnh trong nóng, cuộc sống tự do tự tại, sẽ không quan tâm đến nhiều thứ.
Nếu lúc trước sự việc đó không diễn ra, cô cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi nhà họ Trì.
Hơn nữa với một đứa trẻ không nhận được sự yêu thương từ mẹ, làm sau cô có thể nhẫn tâm nói với nó cô không phải mẹ của con bé, mau tránh xa ra cơ chứ, bởi vậy đối với xưng hô này của Hallie, cô cảm thấy không sao cả.
Cứ như vậy Hallie đã kêu cô bằng mẹ hai năm trời, cũng rất nghe lời cô nói.
Cảnh Tiêu xoa đầu Hallie, qua một lát liền nhếch miệng cười và nói: “Mẹ không sao hết, là do hồi nãy có hạt cát bay vào mắt dụi mãi không ra thôi.”
“Bây giờ không sao rồi ạ?” Hallie lo lắng hỏi.
Cảnh Tiêu gật đầu: “Ừ, con đã ăn cơm chưa?”
“Rồi ạ, là cô Chu dẫn con đi ăn.” Hallie thấy Cảnh Tiêu vui vẻ, bản thân cũng vui theo: “Vừa rồi chú Trì lại đưa sữa bò cho con uống, uống ngon lắm ạ.”
“Hallie, sau này không được cầm đồ của chú ấy nữa, nghe lời mẹ được không?” Cảnh Tiêu ôm lấy Hallie.
Lời của Trì Thanh Hành nói hôm nay đã thật sự khiến cô tức giận, rõ ràng biết cô không thích cách nói chuyện của anh, y như là đang đối đáp với tân binh.
Bọn họ đã sống với nhau mười hai năm, cô cho rằng đối với anh cô đặc biệt hơn, có thể nhận được sự đối đãi khác biệt một chút, nhưng không nghĩ tới bốn năm qua đi, anh vẫn như thế, vẫn chẳng hiểu gì cả.
Khi nghe được những lời mà Triệu Chấn nói, cô lập tức chết lặng, đầu óc quay cuồng hỗn loạn.
Cô vẫn nhớ rõ hồi trước Trì Thanh Hành từng nói không thích Hạ Cừ, cũng đã nói chuyện rõ ràng với cô ấy nhưng bây giờ bọn họ lại muốn kết hôn.
Cô mới phát hiện bản thân vẫn vậy, chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Ngay khi nhìn thấy Trì Thanh Hành đã không thể làm được.
Càng nghĩ đến chuyện hôm nay càng thấy khó chịu, cô bèn một mình chạy đến nơi này, tức giận với bản thân trong sự bất lực.
Hallie nhẹ nhàng vỗ vai Cảnh Tiêu: “Chú Trì bắt nạt mommy sao?”
Cảnh Tiêu nghĩ một lát rồi mới nói: “Cũng có thể nói là bắt nạt đi.”
“Vậy sau này con sẽ không để ý đến chú ấy nữa, con đứng về phía mommy.”
Cảnh Tiêu nhéo phần thịt mềm mại nơi cánh tay Hallie, hơi mỉm cười.
Lúc này bộ đàm trong túi áo vang lên, đã đến giờ bắt đầu kiểm tra thương tích theo định kỳ.
“Bây giờ mẹ phải vội chạy qua bên kia chữa bệnh, nếu con thấy mệt thì đi về ngủ trước nhé, ngoan.” Cảnh Tiêu nói.
Hallie nhoẻn miệng cười, hỏi: “Con có thể đi chơi một chút được không ạ?”
“Có thể, nhưng đừng có chạy xa quá.” Cảnh Tiêu nựng má Hallie.
Hallie vui mừng khôn xiết, đi cùng với Cảnh Tiêu một đoạn đường rồi lập tức chạy đi chơi.
Cảnh Tiêu cười, Hallie đến khiến tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều.
Cuộc đời còn dài như vậy, không có gì là không thể bước qua được.
Không biết đã qua bao lâu, Hallie chơi với bọn trẻ vui đến quên lối về, chẳng còn nhớ thời gian là gì.
Cô bé chào tạm biệt với bọn trẻ rồi quay trở về ký túc xá, nhờ hai ngày nay chạy nhảy khắp chốn, Hallie đã không cần phải hỏi đường vẫn có thể dựa theo trí nhớ mà đi về.
Nhưng lúc sắp tới được ký túc xá, Hallie nhìn thấy Trì Thanh Hành đang đi về phía mình thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chân cô bé vừa ngắn vừa nhỏ làm sao so được với đôi chân dài kia, huống chi cô bé còn chưa được rèn luyện đầy đủ.
Trì Thanh Hành tóm lấy Hallie dễ như trở bàn tay, anh ngồi xổm xuống trước mặt Hallie, nhăn mày nhìn nhóc: “Sao vừa thấy chú đã chạy rồi? Bộ chú là quỷ hay gì hả?”
Hallie tức giận giãy giụa: “Con không nói chuyện với chú đâu, mommy nói là chú bắt nạt mommy, con sẽ không chơi với người bắt nạt mommy con.”
Đáy mắt Trì Thanh Hành hơi ngẩn ra, im lặng được một lúc lâu thì anh hỏi lại: “Cô ấy còn nói chú như thế nào?”
“Con không nói với chú, dù sao thì mommy con đã khóc rồi, chú chính là ông chú xấu xa!” Hallie ôm ngực nói.
Mỗi lần bị gọi là ông chú xấu xa, Trì Thanh Hành đều có chút dở khóc dở cười.
Anh nhìn nhóc quỷ trước mặt, nhẹ nhàng búng trán Hallie và nói: “Được, vậy mẹ con đang ở đâu? Để chú tự mình đi hỏi cô ấy.”
Hallie vội vàng che miệng lại: “Cái này con cũng không nói cho chú biết.”
Trì Thanh Hành cúi đầu cười nhạt, tuy rằng anh chưa từng thực sự hòa đồng với trẻ con, nhưng trong quá trình huấn luyện có một khóa học tâm lý trẻ em, nếu muốn để Hallie tự nói ra, vậy chỉ có thể dùng cách giao dịch thôi.
Anh liền kéo bàn tay nhỏ của Hallie, dụ dỗ hỏi: “Con có muốn ăn hamburger không?”
Đôi mắt Hallie lập tức phát sáng, chơi bời lâu như thế cũng sẽ thấy mệt, bây giờ cực kỳ muốn ăn đồ ăn vặt nhưng ngẫm nghĩ một lát lại lắc đầu.
“Sữa bò, hamburger, sandwich, bò bít tết tiêu đen, còn mấy món đồ ăn vặt khác nữa…”
Trì Thanh Hành bình tĩnh mà nói.
Hallie nuốt nước miếng, cuối cùng cũng gật đầu.
Trong lòng Trì Thanh Hành vui mừng, đưa Hallie đi lấy đồ ăn rồi ngồi vào chỗ cũ.
Biết được vị trí của Cảnh Tiêu, Trì Thanh Hành ngay lập tức hỏi Hallie: “Ngày mai ba con sẽ tới đây sao?”
“Đúng vậy, mommy nói ngày mai daddy sẽ tới đón chúng ta về nhà.” Hallie vừa ăn hamburger vừa trả lời câu hỏi của Trì Thanh Hành.
“Ba con có đối xử tốt với mẹ con không?” Trì Thanh Hành hỏi tiếp.
Hallie thở dài: “Bọn họ thường xuyên cãi nhau, nhưng con đứng về phía mommy, lúc nào daddy cũng bỏ rơi mommy với con, chỉ có con là thường xuyên ở bên cạnh mommy.”
“Ra là vậy.” Trì Thanh Hành xoa đầu Hallie, có một nụ cười nơi khóe môi: “Con có nghĩ đến việc sẽ đổi daddy chưa?”
Hallie kinh ngạc ngẩng đầu, chớp đôi mắt nhìn Trì Thanh Hành.
Trẻ con ăn no đều như thế, chờ Hallie tống hết hamburger vào bụng, hai người nói thêm được vài câu thì Hallie đã dựa vào người Trì Thanh Hành ngủ mất.
Trì Thanh Hành ôm cô bé tới ký túc xá, chạm mặt Chu Hảo, Chu Hảo liền đón lấy Hallie rồi nói: “A Tiêu chưa về, chỉ gọi một cuộc điện thoại, hình như là với người tên Lý Thiếu Phi, em ấy bảo là ba của Hallie.”
“Ừ.” Trì Thanh Hành trả lời xong thì rời đi.
Sáng hôm sau, Trì Thanh Hành dẫn đoàn người ra ngoài chạy bộ buổi sáng,