Editor: Đông
Beta: OL
Trì Thanh Hành không biết mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào.
Khi về đến nhà, Cảnh Tiêu vừa tỉnh dậy, đôi mắt ngấn nước, đứng ở cửa phòng nhìn anh.
“Anh Hành ——”
Anh thầm thở dài, chậm rãi ngồi xổm trước mặt Cảnh Tiêu rồi nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đói không? Anh làm đồ ăn cho em.”
“Đói.” Cảnh Tiêu cười ngọt ngào và gật đầu.
Anh đưa Cảnh Tiêu xuống tầng, ăn xong thì chơi với cô cả buổi tối.
Tới lúc Cảnh Tiêu đã mệt, anh lại đưa cô đi ngủ.
Từ khi Cảnh Thành ra ngoài làm nhiệm vụ, Cảnh Tiêu hai ngày này vẫn luôn ở trong nhà của anh, ông nội thì đang ở trong quân đội.
Mỗi ngày anh đều tới trường học, giữa trưa và buổi chiều đều sẽ về nhà một chuyến và nấu ăn cho Cảnh Tiêu.
Những lúc không có anh ở đó, Cảnh Tiêu cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà.
Nói chung chỉ cần Cảnh Thành ra ngoài, cô sẽ không bướng bỉnh và rất nghe lời anh.
Trước khi trở về, ông nội yêu cầu anh trước hết đừng nói với Cảnh Tiêu, đợi tới khi ông xuất viện rồi hẵng nói.
Anh cũng không biết nên giải thích sự thật này với cô như thế nào, rằng Cảnh Thành đã không còn nữa.
Cảnh Tiêu mới 6 tuổi đã phải chịu đựng quá nhiều, nếu lúc này có 1 đoạn ký ức đau buồn khắc sâu như vậy, nó sẽ đeo bám cô suốt đời.
Giống như trước đây khi ông nội kể cho anh nghe thân phận thật sự của anh.
Khi đó anh mười tuổi, vẫn luôn cho rằng mình là người nhà họ Trì. Ngày đó anh chạy ra ngoài, một mình ngây người cả ngày, trời lạnh đến mức anh thiếu chút nữa không chịu được mà đông cứng.
Cuối cùng vẫn là ông nội cho người đi tìm anh, đưa anh trở về.
Một ngày sau, ông nội xuất viện và gọi Cảnh Tiêu đến thư phòng, kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe.
Lúc đó, Trì Thanh Hành đang đứng ngoài ban công, đợi một lúc lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Mãi lâu sau, Cảnh Tiêu mới chạy tới tìm anh, hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn ướt nước mắt, vô cùng đáng thương mà nhìn chằm chằm anh.
Một hồi lâu sau, Cảnh Tiêu duỗi tay muốn ôm anh, anh liền ôm cô lên.
Cảnh Tiêu hỏi anh: “Cha em thật sự không còn nữa sao?”
Anh gật đầu, Cảnh Tiêu khóc nức nở, vùi đầu vào cổ anh mà khóc không thành tiếng, chờ tới khi khóc đến mệt, cô nằm trên vai anh ngủ.
Về sau anh không bao giờ thấy Cảnh Tiêu khóc nữa, cũng không hề nháo, anh chỉ sợ cô bé này sẽ nghẹn thành bệnh.
Cho đến khi tang lễ của Cảnh Thành xong xuôi, Cảnh Tiêu chính thức được người nhà anh nhận về.
Khi đó, ông nội quanh năm đều sống trong quân đội, cũng không dễ về nhà, vì thế trong nhà cũng chỉ có anh và Cảnh Tiêu, mỗi tuần sẽ có dì giúp việc tới đây quét tước vệ sinh, còn về ăn, mặc, ở và đi lại đều do anh phụ trách.
Mỗi ngày anh cũng sẽ ra ngoài tập thể dục, Cảnh Tiêu buồn chán sẽ chạy tới tìm anh, ngồi trên lưng anh chơi đùa, khi mệt lại ghé vào lưng anh ngủ ngon lành.
Mỗi lần anh đều không thể chống đỡ được, liền trực tiếp nằm thẳng xuống mặt đất.
Không biết có phải những đứa trẻ đều nhạy cảm như vậy không, từ khi Cảnh Tiêu đến nhà anh, tính tình so với trước kia thu liễm đi rất nhiều, cũng bớt cáu kỉnh hơn, không hề kén cá chọn canh làm anh khó xử, cũng không cùng anh tranh cãi.
Ngược lại cô càng thêm ỷ lại vào anh, coi anh như người thân duy nhất trên thế giới này.
Cha của Cảnh Tiêu là cô nhi, không có một ai đáng tin cậy để có thể chăm sóc Cảnh Tiêu cả đời.
Cũng có lẽ bởi vì hiện tại anh với Cảnh Tiêu đều cùng cảnh ngộ, cho nên anh đối xử với cô đặc biệt tốt, giống như ông nội đối xử với anh vậy.
Thời gian trôi qua, Cảnh Tiêu đã đến tuổi đi học.
Trì Thanh Hành cũng đã hoàn thành lời hứa xúi quẩy trước kia của mình, chỉ cần Cảnh Tiêu gặp bất kỳ vấn đề khó khăn gì trong học tập, anh đều sẽ vô cùng kiên nhẫn, ân cần giảng giải cho Cảnh Tiêu, chỉ cô làm bài.
Tuy rằng phần lớn thời gian tâm tư của Cảnh Tiêu đều không đặt vào việc học, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.
Trong đại viện nhiều trẻ con, lúc chơi đùa rất vui nhộn, chẳng mấy chốc chúng đã tụ tập được một hội đông đủ để chơi chung.
Lúc đó, bên nhà hàng xóm cách vách có một cậu bé tên là Lương Hoảng, cùng tuổi với Cảnh Tiêu, hai người là bạn học.
Lương Hoảng mỗi ngày đều sẽ đến cửa gọi Cảnh Tiêu, từ tiểu học cho đến cấp 3, Cảnh Tiêu khi đó sẽ vui vẻ chạy ra cửa, Trì Thanh Hành muốn quản không được.
Trong 4 năm đi học quân sự, anh càng không có nhiều thời gian để trông chừng Cảnh Tiêu, Phương Nam liền trở thành máy phát tin tức.
Mỗi khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến, Cảnh Tiêu sẽ không có cơ hội ra cửa.
Ngày nào cô cũng phải ở nhà chăm chỉ học hành, còn phải làm một đống bài tập anh giao cho.
Cô phát cáu với kiểu sinh hoạt này nên ra điều kiện với anh rằng chỉ cần thành tích của cô cao, anh sẽ không được quản chặt cô như vậy nữa.
Anh đương nhiên vui vẻ đồng ý, vì thành tích học tập lúc đó của Cảnh Tiêu rất tệ, anh không muốn sau này phải đưa Cảnh Tiêu vào quân đội.
Sau đó, Cảnh Tiêu lao vào học tập điên cuồng, thật sự đạt được xếp thứ nhất, cũng duy trì không bị tụt hạng, mà Trì Thanh Hành cũng thuận lợi tốt nghiệp học viện quân sự thành công, được phân bổ vào quân đội địa phương, khi không bận có thể trở về đại viện.
Nhưng khi đó Cảnh Tiêu cùng Lương Hoảng cả ngày đều dính lấy nhau nghịch ngợm, không ít khi bị anh xách về nhà, nhưng ngày nào cô cũng kháng nghị, bảo anh nói mà không giữ lời, còn anh thì tỏ ra không quan tâm.
Đến khi Cảnh Tiêu là học sinh lớp 11, cô đã trở thành một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn.
Nhưng không biết vì lí do gì, giữa cô và anh lại có ít chủ đề chung hơn, ít ra trước đây họ còn có cái để nói.
Khi anh về nhà, Cảnh Tiêu đều không chủ động nói chuyện với anh, ngày nào cũng ở trong phòng, không biết cô đang làm gì, thỉnh thoảng anh lại thấy Cảnh Tiêu cầm di động cười vui vẻ.
Tình huống như vậy cứ kéo dài hết hai ngày, Cảnh Tiêu rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi phòng.
Lúc ấy anh đang chống đẩy ngoài ban công, khuôn mặt Cảnh Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt anh, cô nhếch miệng cười toe toét với anh.
“Muốn làm gì?” Trì Thanh Hành hỏi, nhìn Cảnh Tiêu đang ngửa mặt dựa trên tường.
Anh cảm thấy có hơi khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của cô hai ngày qua.
“Có chuyện muốn cùng anh thương lượng.” Cảnh Tiêu nói: “Tuần sau chính là Quốc khánh, em muốn cùng bạn bè ra ngoài du lịch……”
“Đi bao lâu?” Giọng anh lạnh lùng.
“Muốn bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.”
“Có những ai?”
“Chỉ có Lương Hoảng cùng Phương Nam.”
“Không được.” Trì Thanh Hành nói.
“Vì sao?!”
Cảnh Tiêu sốt ruột, đột nhiên ngồi dậy, nhưng không chú ý đến khuôn mặt Trì Thanh Hành đang ở ngay bên trên, trán cô liền đụng vào môi Trì Thanh Hành.
Anh ngây người, Cảnh Tiêu cũng kích động.
Cô liền mở miệng hôn nhẹ vào trán anh, sau đó liền xoay người bỏ chạy, cũng không tiếp tục hỏi anh tại sao nữa.
Trì Thanh Hành hồi lâu mới phản ứng lại: “Em, nhóc thối, quay lại đây cho anh!”
Đều đã lớn rồi mà vẫn tùy tiện hôn đàn ông như trước kia, nam nữ thụ thụ bất thân, với anh cũng không được.
Không cần phải nói, Trì Thanh Hành trực tiếp đem người kéo tới phòng khách dạy dỗ một phen, nhưng Cảnh Tiêu nghe tai này lại ra tai kia.
Dù sao anh cũng chỉ như vậy, mỗi lần đều chỉ nói ngoài miệng chứ không thật sự tức giận.
Ngay cả khi anh thật sự tức giận, chỉ cần Cảnh Tiêu làm nũng, anh liền sẽ không truy cứu nữa.
Trên thực tế, khi hai người ở nhà, những tình huống tương tự như vậy xảy ra rất thường xuyên.
Cảnh Tiêu dần lớn lên, Trì Thanh Hành sẽ cố tình nới rộng khoảng cách với cô, sợ sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.
Nhưng Cảnh Tiêu luôn thích dính lấy anh như khi còn nhỏ, Trì Thanh Hành nhiều lần cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải chiều theo cô.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sức chịu đựng của anh đối với Cảnh Tiêu đã vượt xa sức tưởng tượng của anh, loại cảm giác này có lúc khiến anh rất thoải mái, có lúc lại làm anh lo lắng bất an, sợ rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ phá vỡ nguyên tắc, vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.
Nhưng rồi anh lại nghĩ chỉ cần hiện tại sống tốt là được, không cần suy nghĩ quá xa xôi.
Vì thế cứ sống như vậy qua ngày.
Lúc mới nhập ngũ có rất nhiều việc, Trì Thanh Hành không thường xuyên ở nhà, Cảnh Tiêu đã quen với việc ở một mình, tắm xong lại quấn khăn tắm quanh người rồi chạy khắp nơi.
Có lần cô bị Trì Thanh Hành đột nhiên trở về thấy được, anh bình tĩnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, thúc giục cô nhanh chóng về phòng.
Cảnh Tiêu khó hiểu, liền đi về phía Trì Thanh Hành, anh lại vội vàng về phòng, “bang” một tiếng khóa cửa lại.
Cảnh Tiêu không biết vì sao Trì Thanh Hành lại muốn chạy, cô ở bên ngoài gọi to: “Chú Hành, mở cửa ra, chú Hành, chú Hành……”
(Đoạn này là nữ chính cố ý gọi chứ không phải xưng hô ban đầu đâu nha:>)
“Nhắc bao nhiêu lần là phải gọi bằng anh rồi.” Trì Thanh Hành ở bên trong nói vọng ra: “Không nhớ được, đúng không?”
Cảnh Tiêu mới không thèm nhớ, tiếp tục gọi “chú Hành” mấy lần, đến khi có dự cảm Trì Thanh Hành sắp bùng nổ, cô mới chạy nhanh về phòng mình.
Lần nào Trì Thanh Hành cũng đau đầu về chuyện này.
Nhưng cũng có những lúc Cảnh Tiêu nổi giận với anh.
Trường học tổ chức họp phụ huynh, Cảnh Tiêu lần nào cũng ngồi một mình một chỗ nhìn lớp học náo nhiệt sôi nổi.
Có lần Trì Thanh Hành đã hứa với cô sẽ đến, cô rất vui, nhưng cuối cùng anh bởi vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên không tới được, cũng không báo trước cho cô.
Chiều hôm đó, cô mắng Trì Thanh Hành trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, cô ỉu xìu trở về đại viện, trời lại đổ mưa.
Cô nghĩ mình cũng thật xui xẻo, lật tung cặp sách, cũng may