"Giang Thuần mày nghĩ tao không dám làm gì trong trường học đúng không hả?"
Ở chỗ này con trai lớp cô nhiều như vậy, Giang Thuần cũng không cần động tay.
Từ Phó sớm đã có mặt kéo cô ra phía sau che chở, cô nắm vạt áo anh giật giật, nước mắt lưng tròng:
"Cứu mạng tớ."
"Mày là thằng nào, bảo vệ nó hả?" Nam sinh nọ đứng ra đối đầu với Từ Phó, nhưng hắn không chỉ có một mình.
Đám đồng đội bóng rổ của hắn cũng đã tụ lại đây, khí thế ngút trời.
Chỉ bằng ba đứa học sinh kia thì giống như lấy trứng chọi đá vậy, Giang Thuần càng hả hê trong lòng.
"Nè các cậu ức hiếp bạn học Giang của chúng tôi ngay giữa thanh thiên bạch nhật đấy.
Bộ tưởng tụi này bị mù hay là bị điếc mà để cho trường khác qua đây lộng hành hả?" Một thành viên trong số nam sinh ấy thay mặt Từ Phó nói chuyện.
"Giang Thuần mày có giỏi đừng có làm con rùa nữa, đầu mày rụt sắp không kéo ra nổi rồi đấy!" Nữ sinh nọ tức lắm, nhưng cũng chỉ chửi thôi chứ không dám làm gì cô.
"Tớ nói với các cậu là tớ cải tà quy chánh rồi, không có học ở đó nữa mà.
Không thể vì cậu bị đánh mà đổ cho tớ, tớ đã làm gì đâu?" Giang Thuần được bảo vệ nên rất ủy khuất nói, cô biết bây giờ càng uỷ khuất càng tốt.
"C** m" n* Giang Thuần mày dám làm mà không dám nhận."
Nhìn đám đó càng tức, cô càng vui vẻ, chuyện tới nước này cô mà nhận thì cô chính là ngu ngốc hết thuốc chữa rồi.
"À, tao quên nói với mày, con nhỏ Đào Ân đi chung với mày đã bị tao xử đẹp rồi." Không ức hiếp được Giang Thuần nên tụi nó chuyển sang đánh đòn tâm lý với cô.
Cô không tin, Đào Ân nếu mà có chuyện sẽ gọi điện cho cô ngay thôi.
Giữa lúc cô đang ngờ vực giữa tin và không tin thì có đám người từ bên ngoài kéo vào, gồm năm, sáu nam sinh, tất cả đều đi mô tô kéo thành một đoàn dài rất ngầu.
Cô biết đám này, bạn của Trần Triết.
Chắc là anh nghe được tin có kẻ tới kiếm chuyện với cô nên mới gọi Vũ Phong tới giúp cô giải vây.
Nhưng mà ai cần chứ, chuyện vốn đang êm xuôi nhờ có sự xuất hiện của Vũ Phong lại một lần nữa nháo hết cả lên.
"Chúng mày náo loạn tới tận đây hả?"
Vũ Phong cởi nón bảo hiểm, lộ ra gương mặt yêu nghiệt hất mái tóc bạch kim ra phía sau.
Nảy giờ sự việc ở trường đã gây chú ý không ít người, đặc biệt là có người trường khác tới nữa.
Ba người nảy giờ vênh giọng thấy Vũ Phong thì sa sầm mặt mài, đứa nào đứa nấy cũng sợ đến run rẩy.
Vũ Phong không phải nổi tiếng ở trường Blue không thôi mà "tên này" còn đi bảo kê quán bar nữa, nói chung là danh tiếng rất đáng gờm.
"Anh Phong bọn em chỉ muốn lấy lại công bằng cho chị Vi thôi, nó đánh chị Vi gãy chân nhập viện rồi." Nam sinh đứng ra đối diện với Vũ Phong, nghe xong anh đi lại vỗ cái bốp lên đầu cậu ta.
"Lấy lại công bằng cái m* mày, có biết Thuần mỹ nhân là bảo bối tâm can của Triết ca không hả? Tụi mày đánh ai không đánh lại đánh vào lòng của Triết ca, nói...!còn muốn ở thành phố B đi học nữa không?" Giọng của Vũ Phong rất lớn, chỉ sợ người ta bị điếc mới không nghe thấy.
"Em...!em sai rồi."
"Cút."
Ba người kia lập tức bỏ chạy, Vũ Phong đúng là Vũ Phong, chỉ giỏi nói miệng, cô thầm nghĩ.
Giang Thuần nhìn anh, cái gì