Bàn tay anh siết chặt, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ đã biến thành một màu tội lỗi.
Anh đi lái xe tới chỗ Lâm Tuệ, cô cũng không cần phát điên lên với anh.
Trong lòng cô từ giây phút nhìn thấy anh ôm ấp một cô gái khác đã sớm nguội lạnh rồi.
"Lên xe anh đưa em về."
"Cút."
"Tuệ, đừng bướng, nghe anh."
Trần Triết kéo tay cô, anh cẩn thận đội mũ bảo hiểm.
Trên xe cả hai không nói lời nào, anh còn nghĩ với tính cách của Lâm Tuệ nhất định sẽ ầm ĩ một trận ra trò.
Cô im lặng, anh càng lo lắng.
Xe dừng lại ở trước cổng Lâm gia, Lâm Tuệ xuống xe.
Ngồi với nhau hơn năm mươi cây số, cô thật sự có lúc muốn giết ch.ết anh.
Đừng nói không đau, bị anh đâm một nhát dao trí mạng lại nói là không đau được đi?
"Bé vào ngủ ngon, anh về đến sẽ điện thoại nhé?"
"Trần Triết chia tay đi." Cô nói.
"Nghe lời anh, đừng bướng, thế anh về nhé."
Trần Triết nhích ga, tới lúc này Lâm Tuệ mới oà khóc.
Cô gục mặt xuống khóc nức nở, Trần Triết là đồ tồi.
Một câu giải thích cũng không có, anh lấy đâu ra cái quyền đó?
Từ tối đó Lâm Tuệ luôn tránh mặt Trần Triết, chính thức đường ai nấy đi.
Đào Ân cũng không dám hỏi nhiều, cô chỉ biết kè kè bên Lâm Tuệ lúc này thôi.
Một bên canh chừng, một bên nói lại chuyện này cho Giang Thuần nghe.
Giang Thuần muốn trở về thành phố B nhưng Giang minh tinh đã gọi điện cho cô, bà ấy nghe được chút tin tức của việc đánh nhau lần trước.
Giang minh tinh nói nếu cô còn loạn sẽ tiếp tục chuyển trường cho cô.
Khoảng cách bây giờ là 50 cây số, nếu còn đi xa hơn cô sợ sẽ thật sự biến thành người tối cổ đó.
Hơn nữa ở đây cô còn đang có chuyện cần điều tra, Trần Triết chắc chắn có cái gì đó đang giấu mọi người.
Bởi vậy, cho nên cô đành phải nhẫn nhịn việc muốn quay lại thành phố B.
Trong giờ học Giang Thuần không tập trung, tới lúc bị gọi tên liền ngớ ra.
Giáo viên môn văn rất là khó chịu, biệt danh của thầy ấy là chiến sĩ gây mê mà.
Thầy ấy có thói quen đuổi học sinh ra khỏi lớp, đối với việc một Giang Thuần ngơ ngác đã bị phạt chạy năm vòng sân bóng rổ.
Thầy ấy còn đặt biệt nhờ thầy Lê xem chừng cô.
Đám Từ Phó đang gắt gao tập luyện cho hội thao của trường, thấy Giang Thuần bị phạt dĩ nhiên là chọc ghẹo không ngừng.
"Bạn học Giang dạo này yêu sớm nên lơ là học tập phải không?"
Giang Thuần sớm đã không còn tâm trí rồi, cô chạy bộ trong vô hồn, đầu óc cơ hồ muốn nổ tung ra.
Lần đầu tiên thấy Giang Thuần không đáp trả những lời trêu chọc, Từ Phó mới đánh ánh mắt qua chỗ nữ sinh đang tích cực chạy bộ.
Lúc nào cô cũng nói dây thần kinh vận động bị đứt không chạy nổi, hôm nay chạy còn nhanh hơn bình thường nhiều, mà gương mặt liên tục nhíu mày kia chứng tỏ đang không tập trung.
"Anh Phó uống nước đi." Quý An đưa cho Từ Phó chai nước suối, hắn nhận lấy rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng về Giang Thuần.
Hứa Cường cũng thấy làm lạ, bình thường cô không nhõng nhẽo thì lại la lối, chứ có bao giờ cam tâm chịu phạt đâu?
"Giang Thuần bị sao vậy?" Hứa Cường ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi.
"Ai mà biết."
"Chẳng phải cùng nhà sao?" Hứa Cường nghiền ngẫm giây lát.
Từ Phó cũng không trả lời...
Buổi tối thời tiết rất khô nóng, đi ra ngoài cũng không hứng nổi tí gió.
Giang Thuần lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy, cô muốn cùng Lâm Tuệ uống say một trận cho khoả, mặc kệ tới đâu thì tới.
Tâm trạng tệ hại cùng với sự nóng nực này làm cho cô phát điên lên mất.
Từ Phó vừa mới ở phòng game đi ra, bắt gặp hình ảnh cô thơ thẩn đi trên đường, dạo gần đây cô thật sự rất lạ.
"Cường."
Từ Phó vứt chìa khoá xe cho Hứa Cường trong lúc anh còn lơ ngơ, sau đó đi qua bên đường.
Hứa Cường nhìn thấy hắn đi theo Giang Thuần, liền hiểu ý mang xe về.
Từ Phó đi theo cô một đoạn vậy mà cô vẫn không phát hiện, người con gái này thật sự có vấn đề rồi.
"Giang Thuần nói chuyện đi."
Cô giật mình, nhìn thấy người đi bên cạnh là Từ Phó.
Mí mắt cô cụp xuống, sau đó dừng hẳn bước chân lại.
Hắn từ nảy đến giờ quan sát cô, thấy được giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt của cô.
Giang Thuần khóc.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc.
"Cậu bị làm sao?" Hắn luống cuống giữ cô lại để hỏi chuyện.
"Tớ thật vô dụng, lúc tớ buồn thì cậu ấy tới an ủi tớ vậy là lúc cậu ấy đau tớ lại không dám đến.
Tớ là kẻ hèn nhát."
"Ai?Triết ca gì đó của cậu hả?"
Giang Thuần nhào vào lòng hắn khóc lớn, khóc ướt cả áo thun đen của hắn.
Từ Phó không biết làm sao, chỉ có thể vỗ lưng cô an ủi, lần đầu tiên hắn dỗ con gái.
"Giang Thuần cậu đừng khóc nữa, vừa ồn vừa xấu."
"Cậu đúng là đáng ghét."
Giang Thuần dụi mắt mắng hắn, cô đưa cho cô khăn tay để