Đám nam sinh này đúng là cà rởn, la hét đến độ cô ở sân khấu còn nghe rõ.
Cô chỉ hát một đoạn ngắn, sau đó thì cám ơn rồi đi xuống.
Lưu Lực chạy lại chỗ của Giang Thuần, ánh mắt cậu ta long lanh nhìn cô như nhìn nữ thần vậy.
Giang Thuần cười ngọt ngào, đưa ngón tay lên siết cằm của A Lực trêu ghẹo:" Bạn học A Lực vừa nảy ở trên sân khẩu nghe cậu nói yêu tớ rất lớn luôn."
"Giang Thuần cậu hát phải nói đỉnh thật đấy.
Cậu...!hát tặng anh em chúng tôi bài đoàn kết quyết thắng đi cho anh em chúng tôi có tinh thần thi đấu?!"
"Không hát, nhạc của tớ cậu phải bỏ tiền mua nước ra phòng trà nghe đó có biết chưa A Lực? Không cho cậu nghe chùa thế này được đâu."
Giang Thuần thong thả đi vào sân bóng rổ, lúc nảy cô hát cũng đã có không ít người hiếu kì chạy ra xem, thế nên Tiểu Hi đã giành được 2 chỗ ngồi ở vị trí cũng phải nói là tạm chấp nhận.
"Giang Thuần lúc nảy là cậu hát hả, hay quá...!tớ sợ mất chỗ nên không dám ra xem."
"Bình thường thôi, âm thanh chất lượng tốt đó mà."
Giang Thuần lại trở về vẻ ngả ngớn bình thường rồi, cô không phải loại người thích khoe khoang tài năng của bản thân.
Cũng có thể nói từ nhỏ cô không được cổ vũ nên lớn lên cô càng không có ý muốn nghe người khác cổ vũ.
Giang minh tinh bận bịu quanh năm, lúc Giang Thuần còn nhỏ bà ấy thuê một cô bảo mẫu chăm sóc cho cô.
Cơm, áo, gạo, tiền không cần lo lắng nhưng thứ duy nhất mà Giang Thuần không có được là tình yêu thương của cha mẹ.
Giang Thuần ở năm mười tuổi cố gắng nhảy múa để cầm về tấm bằng khen"Bước chân trẻ thơ".
Giang Thuần ở năm mười ba tuổi chạy về khoe với Giang minh tinh tấm bằng khen"Tiếng hót chim sơn ca".
Giang Thuần ở năm mười lăm tuổi nhận cúp "Hoa khôi áo trắng".
Tất cả, tất cả những nổ lực cố gắng ấy đều chưa từng được Giang minh tinh ngó đến và khen lấy một câu.
Giang Thuần càng lớn càng có thể hiểu, bà ấy không cần cô giỏi giang, chỉ cần cô không gây chuyện ảnh hưởng đến bà ấy là được.
Giang Thuần từng là đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời.
Cũng từng là một Giang Thuần phá phách, chống đối, ngỗ ngược...
Nhưng tất cả những đứa trẻ đó Giang minh tinh đều không thích, cho dù Giang Thuần có như thế nào thì Giang Tử cũng không thích cô.
*
Không khí lúc trận bóng bắt đầu còn nghẹt thở hơn lúc nảy gấp ngàn lần, nữ sinh thi nhau hò hét, nam sinh kèn trống tưng bừng.
Không phải chỉ có Tam Á là ồn ào, mà Light Z cũng như cơn lốc vậy phấn khởi hò reo, la hét đủ kiểu.
"Từ Phó đẹp trai quá!!!"
"Hứa đại ca em yêu anh."
"Tam Á muôn năm, các anh hùng của chúng ta vô địch!!!"
Đó là Tam Á ...
Còn...!Light Z, dĩ nhiên cũng không thua kém
"Anh Jack cố lên, đá Tam Á bay ra chuồng gà!!!"
"Lý đại thần em muốn có con với anh..."
"Light Z mãi đỉnh!!!"
Giang Thuần cảm thấy đầu đang đau lắm, mấy người này làm gì mà hét lớn thế không biết.
Tiểu Hi cũng không ngoại lệ, bình thường rụt rè, e thẹn lúc cổ vũ la lớn đến mức màng nhĩ của cô ngồi bên cạnh sắp thủng luôn rồi.
Giang Thuần nhìn tỷ số, hai đội xem xem nhau, nhưng Tam Á vẫn đang dẫn trước năm điểm.
Bọn Từ Phó chạy nảy giờ cũng lâu nên mồ hôi nhễ nhại, Giang Thuần cố ý quan sát hắn lúc đánh bóng rổ.
Hắn rất tâm huyết khác hẳn với dáng vẻ lơ tơ mơ hằng ngày.
Cô nghĩ chắc đây cũng là lý do khiến dì Từ không mắng