Lâm Phàm lúc này cũng từ ngoài cửa đi đến, đang đứng ở phía sau nhìn bọn họ, thấy này tình huống này cũng có chút không hiểu.
Nhìn thấy hai người kia bỗng nhiên đến cô liền biết sự tình phỏng chừng muốn phiền toái, quả nhiên chính là như vậy, bất quá nam sinh vừa tới này dường như quen biết Phương Tiểu Nhu?
Lâm Phàm đi qua, dùng ánh mắt dò hỏi Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu cười giới thiệu, "Anh ấy là Lưu Ninh, trước kia lúc ở quê có quen biết nhau, lúc ấy anh ấy là bạn học của Cố Dịch An.
"
Gọi cậu là Cố Dịch An cô còn có chút không quen, bất quá lúc trước kia cô cũng rất ít gọi tên của cậu, đều gọi là Tiểu Mã ca ca.
Hiện tại gọi là Tiểu Mã ca ca cảm thấy có chút không thích hợp.
Lâm Phàm bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "À, anh ta cũng chính là học trưởng của chúng ta?"
Đâu chỉ là hắn, Cố Dịch An cũng là học trưởng của các cô.
Bất quá Phương Tiểu Nhu thật đúng là không nghĩ tới Lưu Ninh cư nhiên cũng sẽ ở chỗ này, chẳng lẽ bọn họ cùng nhau chuyển đến trường học này?
Phương Tiểu Nhu nhìn về phía Cố Dịch An, "Anh cũng học ở đây sao? Hai người là cùng nhau tới sao?"
"Không phải, chỉ là trùng hợp.
Anh cũng là không lâu trước đây mới gặp được cậu ta, chẳng phải hiện tại cậu ta lớn hơn anh một lớp sao.
", Cố Dịch An cười ôn nhu.
Lưu Ninh có điểm đắc ý nhún nhún vai, cười, "Đúng vậy, cậu phải gọi tớ là học trưởng.
"
Cố Dịch An cho hắn một cái nhìn xem thường, lười để ý đến hắn.
Phương Tiểu Nhu không khỏi cảm thán trong lòng, thật là quá khéo.
Bọn họ ba người sau bao năm xa cách thế nhưng giờ đây lại học chung trường.
Lâm Phàm ở một bên nhìn cũng hiểu được đại khái câu chuyện, cũng vì Phương Tiểu Nhu cao hứng, cảm thấy bọn họ thật là có duyên.
Bất quá vừa rồi họ gọi nhau là anh em cô không hiểu lắm, bọn họ không phải thanh mai trúc mã sao?
Cố Dịch An chẳng lẽ không là người mà Phương Tiểu Nhu thích?
Sao lại trở thành anh trai?
Lâm Phàm quay đầu nhìn vẻ mặt đang giả vờ cười của nữ sinh xa lạ kia, có hơi khó chịu thay cho Phương Tiểu Nhu, thực rõ ràng nữ sinh này đang có ý với Cố Dịch An.
Lâm Phàm âm thầm hừ một tiếng, "Sao anh gọi Tiểu Nhu giống như em gái vậy? Tiểu Nhu, hai người không phải thanh mai trúc mã sao?"
Bỗng nhiên bị nói ra là thanh mai trúc mã làm mặt của Phương Tiểu Nhu nóng lên, đặc biệt là đang trước mặt Cố Dịch An, cô nhanh chóng giải thích "Chỉ là cùng nhau lớn lên thôi.
"
Cô cũng không biết vì cái gì, trước kia dũng khí khi nghe bốn chữ thanh mai trúc mã tất cả đều đã không còn, hiện tại gặp lại thế nhưng cô lại ngượng ngùng.
Càng ngượng ngùng hơn là nhắc đến chuyện này trước mặt Dịch An.
Nghe Phương Tiểu Nhu phủi sạch quan hệ Cố Dịch An chỉ nhìn cô một cái, sau đó nhẹ giọng nói "Chúng tôi không phải là anh em.
"
Lâm Phàm tức khắc liền hưng phấn, lập tức truy vấn, "Không phải anh em thì là gì?"
Phương Tiểu Nhu bị Lâm Phàm hỏi đến xấu hổ, mặt đều đỏ, Cố Dịch An do dự một chút giống như suy nghĩ đến mối quan hệ của hai người.
Lúc này Lưu Ninh bên cạnh lại tới chen chân, giải thích, "Chẳng phải cũng không khác biệt lắm sao, hàng xóm, bọn họ là hàng xóm của nhau.
"
Nữ sinh xa lạ kia lại cảm thấy may mắn một chút.
Thì ra là hàng xóm.
Phương Tiểu Nhu cũng không giải thích, liền phụ họa nói "Là hàng xóm.
"
Cô vốn dĩ chính là hàng xóm của cậu , cũng chỉ là khi còn nhỏ quan hệ tốt một chút nên chơi cùng nhau mà thôi, trừ bỏ cái gọi là hàng xóm thì dường như thật sự không còn quan hệ gì khác.
Phương Tiểu Nhu cũng có chút chột dạ, sợ cậu phát hiện cô đối với cậu cảm tình không còn đơn thuần như trước nữa.
Tiểu tâm tình thời thiếu nữ thật là khó mở miệng, sợ bị người khác phát hiện rồi bàn tán, huống chi Tiểu Mã ca ca của cô ưu tú đến vậy.
Lưu Ninh ở một bên nhàm chán nhìn bọn họ tranh luận chuyện "Muội muội" hay là "Hàng xóm", hắn sốt ruột đánh gãy, "Thời gian đều không còn sớm chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tớ muốn chết đói luôn rồi, các cậu xem người ta ăn xong rồi trở lại luôn rồi kìa.
"
Phương Tiểu Nhu ra bên ngoài vừa thấy, quả nhiên có bạn học đã ăn xong cơm trưa rồi trở lại, cô mới nhớ tới cô còn chưa ăn cơm.
Không nghĩ tới tiêu tốn thời gian nhiều như vậy, lại vừa