Không khí ở Thanh Thành bắt đầu nóng bức chính là thời điểm Trung học Nhất Sư khai giảng.
Ánh dương xuyên qua tấm rèm, người đang ngủ nướng trên giường không thể mở mắt nổi, cả người phảng phất một màu xám xịt.
Người trưởng thành còn không chịu nổi cực khổ, huống chi là nói đến một học sinh được nuông chiều từ bé ở nhà —— tập huấn quân sự nửa ngày cũng đã mất nửa cái mạng.
Nam sinh ở tuổi này năng động, trời vừa sáng đã tụ tập cùng chơi bóng; còn nữ sinh, trừ những người có thể lực tốt thì còn lại đều đã héo rũ.
Thật vất vả chịu đựng cho tới khi huấn luyện viên hô " nghỉ ngơi", không ít nữ sinh tranh thủ đến khu nghỉ ngơi lấy kem chống nắng ra thoa lại trên da.
Tần Tình cũng đi theo đám đông trở về khu nghỉ ngơi, mở ba lô lấy chai nước khoáng, mở nắp ra uống mấy ngụm.
Cô chưa kịp buông chai nước xuống thì phía trước xuất hiện một thân ảnh.
Vì ngày hôm qua bị người nọ làm kinh hách, theo bản năng tim của Tần Tình đập loạn, sau đó mấy ngụm nước trong miệng cô chưa kịp nuốt đã khiến mình bị sặc một trận.
" A, cậu không sao chứ?"
Nữ sinh đứng bên cạnh cô vội vàng hỏi.
Sau khi hết ho khan, Tần Tình mới ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh đang đứng che hết ánh sáng.
Nữ sinh này có chút quen, chắc là bạn học cùng lớp.
Tần Tình nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu, cắn môi liền lộ ra tươi cười an tĩnh.
" Không có việc gì."
Nữ sinh kia nghe Tần Tình mở miệng, trên mặt cũng tươi cười, ngồi xuống thềm đá cao cao bên cạnh Tần Tình.
" Tớ tên là Trác An Khả, còn cậu?"
Tần Tình vừa muốn mở miệng, nữ sinh kia đã híp mắt cười rộ lên: " Cậu không nói tớ cũng biết, cậu tên là Tần Tình."
"........" Tần Tình chớp chớp mắt.
Tính cách của cô ít nhiều cũng có chút kì lạ —— chỉ không ở cùng người xa lạ hoặc các bạn học cùng tuổi thì cô mới có thể là chính mình; nếu chuyển lớp thì cũng có quan hệ với bạn học mới nhưng không quá thân mật, cô thường thường sẽ có vẻ hay sơ suất.
Chẳng qua cô cũng thường có thói quen trầm mặt để che dấu sự hậu đậu, cho nên ở trong mắt người khác thì họ cảm thấy cô gái nhỏ khó ở chung cũng khó tiếp cận.
Cũng vì điều này mà ở ba năm học sơ trung, Tần Tình cũng chỉ quen biết một người có tính cách tùy tiện như Lâm Mạn Tuyết.
Mà lúc này tính cách của Trác An Khả cũng có chút giống với Lâm Mạn Tuyết ——.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Ví dụ như Tần Tình không trả lời thì cô ấy vẫn có thể tiếp tục nói.
" Tất cả mọi người trong lớp mình đều biết tên của cậu."
Trác An Khả duỗi tay lên không trung vẽ một vòng tròn, sau đó híp mắt cười xoay qua Tần Tình: " Trước kì nghỉ hè bạn rất nổi tiếng đấy —— nữ sinh đạt được hạng nhất."
Tần Tình nghe tới đây, nụ cười trên mặt có chút ngưng lại, sau đó cô nhấp môi nhìn về phía Trác An Khả.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ý tứ vô cùng nghiêm túc.
" Dù là nam sinh hay nữ sinh thì cũng không nên phân biệt."
" Ai?" Trác An Khả ngẩn ra.
"........"
Tần Tình nhớ lại vừa rồi mình đã nói gì, một lúc sau lại do dự, liền bỏ lỡ cơ hội thích hợp nói những lời này.
Cô cũng mấp máy môi, nhưng không mở miệng nói.
Suy nghĩ vài giây, Trác An Khả đã hiểu được ý tứ của Tần Tình, cô cũng không để ý mà lắc lắc đầu cười, đổi đề tài.
" Tớ thấy cậu không có kem chống nắng, vì quên mang theo sao?"
Thấy đối phương không có tiếp tục câu chuyện vừa rồi, Tần Tình có chút ngoài ý muốn.
Cô ngước mắt lên.
" Không có....!Tớ không có dùng kem chống nắng."
Trác An Khả cảm khái đánh giá Tần Tình một lần: " Cậu trắng như vậy, mùa hè cũng không dùng kem chống nắng hả?"
"....." Tần Tình thành thành thật thật gật đầu.
Trác An Khả đột nhiên cúi người, mặt dán sát lại.
Tần Tình hoảng sợ, thiếu chút nữa liền đứng dậy, lại thấy Trác An Khả kinh hỉ liền ép trở về ——
"........"
Khoảng cách thật sự quá gần, Tần Tình không nhịn được mà né tránh, gương mặt cũng ửng đỏ.
" Ai, trời sinh đã xinh đẹp....Tính cách còn đáng yêu như vậy." Trác An Khả lắc đầu cảm khái xong liền lui trở về: " Khó trách có người nhớ thương..."
Câu cuối cùng Trác An Khả nói cực nhỏ, nhưng Tần Tình vẫn nghe dược.
Chân mày của cô chau lại, xoay người về phía Trác An Khả: " Cậu...."
Chưa kịp nói thì Trác An Khả đã cười hì hì xoay người lại.
" Vậy quan hệ giữa cậu và Văn Dục Phong là gì?"
Ánh mắt Tần Tình chợt lóe, sau đó rũ mắt.
" Tớ không quen biết anh ấy."
Biểu tình của Trác An Khả khoa trương: " Sao có thể, hôm qua anh ấy chính là——"
" Không quen biết sao....."
Một âm thanh từ tĩnh khàn khàn ở phía sau hai người vang lên, đánh gãy lời nói của Trác An Khả.
Tần Tình với Trác An Khả cùng nhau chấn kinh đồng loạt xoay người lại phía sau ——
Nam sinh mặc đồng phục cao trung cà vạt nới lỏng, lúc này đang ngồi ở phía sau cách hai bậc thềm.
Thấy hai người quay lại, hắn cúi người về phía trước, đôi tay chống ở đầu gối, lộ ra đường cong cơ bắp sau lớp áo sơ mi mỏng kia, ngón tay thon dài xinh đẹp rũ xuống.
Môi mỏng cong lên mang theo một chút hương vị lười biếng, cười như không cười, con ngươi đen láy không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn trên người Tần Tình.
——
" Em chắc chắn?"
Tần Tình bị ánh mắt kia nhìn đến nổi da gà, theo bản năng muốn đứng dậy chạy trốn.
Không đợi cô hành động thì có một tiếng còi phía sau bén nhọn vang lên.
Là huấn luyện viên thổi còi tập hợp.
Một giây đó Tần Tình cảm thấy chưa bao giờ nghe được âm thanh tuyệt vời như thế trên đời, lấy tốc độ nhanh nhất đứng dậy liền chạy.
Xuyên qua các con đường nhựa chạy vào sân huấn luyện, nổi sợ hãi trong lòng đã vơi bớt.
Tần Tình quay đầu lại nhìn xem.
Ân, không đuổi theo.
.....!Khu huấn luyện của năm nhất còn có các huấn luyện viên khu vực bên cạnh, người nọ chắc sẽ không vào được.
Tần Tình an ủi chính mình xong liền thu hồi tầm mắt.
" Em!"
Âm thanh của huấn luyện viên đột ngột hét về phía bên này.
Tần Tình phản xạ có điều kiện ngước mắt lên nhìn, vừa vặn đụng phải tầm mắt của huấn luyện viên.
Thấy cô gái nhỏ dáng dấp đáng yêu, dưới mũ là ánh mắt vô tội, ngữ khí vốn nghiêm khắc của huấn luyện viên không tự giác mềm xuống.
" Không được đem nước vào khu huấn luyện, tôi không có nhắc qua sao?"
"......"
Tần Tình ngốc một chút mới cúi đầu nhìn xuống.
Bình nước khoáng bị cô gắt gao nắm chặt trong tay.
—— vừa nảy vội vàng chạy đi, đã