Tần Tình đột nhiên mở mắt, theo bản năng đẩy Văn Dục Phong ra một chút.
Ánh mắt kinh hoảng như chú nai con.
Mà tiếng bước chân kia càng lúc càng gần.
Gương mặt Tần Tình trướng đến đỏ bừng, cuống quít nhìn xung quanh một vòng, liền lôi kéo Văn Dục Phong chạy tới cánh cửa.
Chỉ là vừa mới nghiêng người đi, Tần Tình đã bị người phía sau túm về, không nặng không nhẹ mà áp vào góc tường.
Theo sát đó, thân hình Văn Dục Phong cũng che xuống, đem cô gái nhỏ che khuất sau cơ thể mình giữa bức tường.
Văn Dục Phong ôm Tần Tình ấn vào lòng.
Đồng thời, hắn cúi người xuống hôn lên vành tai đang phiếm đỏ của cô gái nhỏ:
"Đừng khẩn trương.
"
"! !.
.
Có anh ở đây.
"
"! ! ! ! ! ! ! !.
.
"
Khuôn mặt Tần Tình đỏ bừng, tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần, cô có lôi kéo Văn Dục Phong chạy trốn cũng không kịp.
Tần Tình buồn bực, vươn tay ôm lấy eo của người trước mình.
—— chính bởi vì có anh ấy ở đây, mình mới khẩn trương vậy sao!
"Ngô! ! ! ! "
Âm thanh khàn khàn nhẹ kêu rên bên tai Tần Tình.
Chỉ là thanh âm cuối cùng xen lẫn ý cười, mang theo từ tính khiến người ta bị mê hoặc ——
"Em có thể dùng thêm chút lực! ! Qúa nhẹ.
"
Hơn nữa còn dán sát bên tai! !.
.
Gương mặt Tần Tình nóng bỏng, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy chính mình cũng sẽ bốc cháy mất.
Tiếng bước chân kia rốt cuộc cũng tới tầng Văn Dục Phong và Tần Tình đang đứng.
Người nọ hình như không nghĩ tới nơi này sẽ có một đôi tình nhân đang thân mật, tiếng bước chân chần chừ hồi lâu mới chậm rãi đi từ xa tới gần, hướng về cánh cửa cầu thang bên cạnh Văn Dục Phong và Tần Tình.
Tần Tình e sợ là người quen trong tòa nhà, khẩn trương đến mức hô hấp cũng gấp gáp.
Sau đó Tần Tình đột nhiên chú ý tới gương mặt của mình đã dán sát vào ngực Văn Dục Phong! ! !.
.
Nhịp tim đập truyền ra từng tiếng từng tiếng dồn dập mà hữu lực.
"Thì ra anh cũng sẽ khẩn trương sao! !.
"
Tần Tình nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
"! ! ! "
Văn Dục Phong không trả lời, chỉ cong khóe môi lên.
—— Nếu Tần Tình giữ nguyên khoảng cách thân mật này, trốn trong ngực hắn lâu hơn nữa, trái tim hắn có nhảy ra ngoài thì hắn cũng không thấy kỳ quái.
Nhưng hắn lại hy vọng người nọ đi chậm một chút, để khoảnh khắc này được kéo dài thêm chút.
Tựa hồ như nghe thấy cầu nguyện của hắn, tiếng bước chân kia từ xa đến gần,