"Chuyện thứ hai?"
"! !.
Em vừa mới suy xét xong, chuyện thứ hai đợi em xuống xe rồi nói sau.
"
"Ân?"
"Em sợ em nói xong anh sẽ không còn tâm tư nào nữa, sau đó lúc lái xe lệch làn đường, trực tiếp rớt xuống sông.
"
Văn Dục Phong: "! !.
.
"
Vài phút sau, chiếc xe hơi màu xám nhạt chạy ra khỏi khu nhà của Trác An Khả, thẳng ra giao lộ.
Nhìn nhìn phương hướng, Tần Tình do dự hai giây: "Hình như! ! Không phải đường về nhà em?"
"Chiều nay em có việc sao?"
Tần Tình tự hỏi, lắc đầu: "Không có việc gì.
"
"Vậy đi hẹn hò đi.
" Văn Dục Phong nhìn Tần Tình một cái: "Vốn định là từ từ tới, nhưng nếu em rời khỏi hai tuần vậy thì đành đem kế hoạch hẹn hò thực hiện trong ngày hôm nay.
"
Tần Tình: "! ! !.
"
Vì sao cô ẩn ẩn cảm thấy có một loại! ! Dự cảm xấu?
! ! ! ! ! !.
Một giờ sau, Tần Tình đứng trước quầy bán vé của đấu trường tổng hợp, cảm giác dự cảm của mình đã được chứng thực.
Cô cứng nhắc hồi lâu, thẳng cho tới khi Văn Dục Phong đậu xe xong đi tới chỗ mình.
"Đi thôi, đi mua vé.
"
"Chúng ta ở chỗ này! ! Hẹn hò?"
Văn Dục Phong rũ mắt, dắt tay cô, lôi kéo người đến chỗ bán vé ——
"Anh cho rằng em thích hẹn hò ở chỗ này.
"
Tần Tình: "! ! "
Có lẽ không có liên quan gì tới lần hẹn với Phương Tử Thư! !.
Khả năng chỉ là do cô suy nghĩ nhiều.
Chính mình tê mỏi như vậy, Tần Tình chậm rì rì đi theo Văn Dục Phong đi tới chỗ bán vé bên ngoài.
"Tiên sinh.
"
Cô gái bán vé lơ đãng nhấc mắt, nhìn thấy rõ diện mạo nam nhân trước mặt, đôi mắt liền sáng lên.
Chẳng qua khi nhìn thấy cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Văn Dục Phong, cô có chút tiếc nuối thu hồi lực chú ý: "Tiên sinh muốn mua vé?"
"Ân, buổi diễn gần nhất.
"
"Được, tiên sinh, mời ngài chọn chỗ ngồi.
"
Văn Dục Phong nhẹ rũ mắt, giơ tay chỉ lên màn hình: "Hai chỗ này.
"
"Tốt ——" Cô gái bán vé tươi cười ngưng lại, do dự, ngẩng đầu hỏi:
"Tiên sinh có muốn xem thêm không? Trước trận này còn nhiều chỗ trống.
"
"Không.
" Văn Dục Phong hơi cong khóe môi, mắt đen lạnh lẽo: "Lấy hai chỗ này.
"
"! !.
.
" Cô gái bán vé kia trong lòng không rõ nguyên nhân mà cảm thấy run run.
Sau đó mới lấy lại