Gần đến cuối tháng 7, Tần Tình bị Trác An Khả gọi điện kêu tới.
Vừa tới quán café còn chưa kịp ngồi vững, hai tấm thiệp mời màu đỏ từ Trác An Khả đưa qua.
Mới vừa liếc nhìn Tần Tình bị kinh hoảng không nhẹ, hai mắt hạnh đều mở to: "An Khả, cậu muốn kết hôn?"
"! !.
A?"
Trác An Khả cũng sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, dở khóc dở cười ——
"Cái gì mà kết hôn, làm ơn nha Tần đại tiểu thư —— cậu mau xem cho kỹ, cậu nghĩ tớ đến đây là để gửi thiệp mời đám cưới cho cậu sao?"
Lúc này Tần Tình cũng hiểu rõ chính mình đã hiểu lầm, ngượng ngùng nhìn Trác An Khả một cái, cầm lấy hai tấm thiệp mời màu đỏ lên xem.
Thư mời tinh xảo được Tần Tình mở ra, tầm mắt cô nhanh chóng nhìn lướt qua hàng chữ nhỏ được in trên trâm hoa một lần, có chút giật mình ngước mắt lên:
"Hội giao lưu giữa cựu học sinh của Trung học Nhất Sư?"
Trác An Khả gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, trước đó chẳng phải tớ đã nói qua với cậu và học trưởng rồi sao? Cậu không nhớ rõ?"
"Có chút ấn tượng! !.
.
" Tần Tình hơi nhíu mày: "Nhưng mà với chuyện này tớ không thấy hứng thú.
"
"Cậu không có hứng thú, nhưng học trưởng lại có hứng thú nha.
" Trác An Khả chớp mắt nhìn Tần Tình đầy ái muội.
Tần Tình trả lại bằng một ánh mắt ngây thơ vô tội.
Trác An Khả bại trận: "! !.
.
Nói như thế nào thì cậu và học trưởng cũng là tiền bối ưu tú thứ 37, hơn nữa hai người còn là nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết ở Nhất Sư, số người muốn biết tình hình hiện tại của hai người cũng không ít.
"
Tần Tình nhíu mày: "Bọn họ muốn biết thì chúng tớ phải đến hay sao?"
"Cậu hiểu lầm ý tớ rồi.
" Trác An Khả bất đắc dĩ nhìn Tần Tình, chỉ có thể nói rõ hơn: "Nói như vầy, trong buổi gặp mặt cựu sinh viên năm ngoái, vẫn có người hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu, hình như là người học lớp dự bị đại học khoa học tự nhiên! !.
.
Hình như gọi là Lâm, Lâm cái gì Thao á! !.
"
"—— là Lâm Văn Thao?"
Tần Tình có chút kinh ngạc.
"Ai da —— chính là tên này!" Trác An Khả vỗ tay một cái, ngay sau đó nụ cười trên mặt liền vặn vẹo: "Không phải! !.
.
Tốt nghiệp cao trung đã mấy năm? Sao cậu lại nhớ rõ như vậy? Cậu và người kia là quen biết cũ hả?"
Nhắc tới cái này, cảm xúc ngạc nhiên trên mặt Tần Tình đã biến mất sạch.
"Không hẳn, chỉ là gặp qua vài lần, trao đổi vài đề ôn! ! ! Môn toán và vật lý cậu ta học không tồi, bất quá nhân phẩm lại không giống vậy.
"
Lúc này tới lượt Trác An Khả kinh ngạc.
——
Quen biết Tần Tình nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô trực tiếp nghe thấy Tần Tình đánh giá một người nào đó —— đương nhiên, Văn Dục Phong là ngoại lệ.
Hơn nữa, còn không phải đánh giá chính diện.
Trác An Khả lập tức thấy hứng thú, trái tim hóng bát quái càng thêm đập thình thịch.
"Cậu nói nghe xem làm sao mà nhân phẩm của cậu ta không tốt?"
"Không có gì.
" Tần Tình rũ mắt che đi một tia không vui trong đáy mắt: "Chính là hắn ở trước nhiều người truyền ra những lời không tốt về Văn Dục Phong.
"
"! ! Nói hợp lý thì lúc còn học sinh, sau lưng khen Văn Dục Phong tốt thì mới gọi là hiếm thấy?"
Tần Tình không trả lời.
Cô rũ mắt suy tư trong chốc lát, một lần nữa liền ngẩng đầu lên: "Được, chờ tới ngày đó, tớ sẽ đi cùng với Văn Dục Phong.
"
Trác An Khả sửng sốt, sau đó mỉn cười: "Sao tớ cảm thấy cậu đang sau lưng cậu có ngọn lửa hừng hực ý chí báo thù vậy?"
Khóe môi Tần Tình cong lên, ý cười trong mắt như vừa thổi liền tan.
Trong một góc quán café, thanh âm cô gái nhỏ ôn nhu nhẹ nhàng:
"! !.
.
Cậu ta có chỗ nào xứng đáng?"
Trác An Khả: "! !.
"
Rõ ràng đang mùa hè, sao cô