Nghe thấy tiếng cửa bên ngoài, bà nội Tần nhìn hướng ra cửa, liền thấy cháu gái mình mặt hồng hồng giống như trái cà chua nhỏ đang đứng chỗ đó.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này, bà nội Tần hoảng sợ, vội vàng buông đồ vật trong tay xuống đi qua ——
"Điềm Điềm, cháu làm sao vậy?"
"......."
Tần Tình bị tiếng gọi của bà nội Tần kéo trở về, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại bộ dạng quẫn bách và thẹn thùng lúc nãy.
"Cháu không có việc gì." Tần Tình chậm rãi lắc đầu.
Tuy nói như vậy nhưng khuôn mặt đỏ hồng của cô gái nhỏ vẫn không có nửa điểm rút lui.
Cho tới khi ngồi xuống bàn ăn cháo gà thì vẫn bị bà nội Tần truy vấn, Tần Tình rơi vào đường cùng chỉ có thể mở miệng.
"Bà nội, cháu chỉ bị dọa một chút thôi."
Biểu tình bà nội Tần cả kinh: "Bị cái gì dọa?"
Tần Tình cầm lấy thìa múc cháo, hai giây sau mới chần chừ ngẩng đầu lên.
"Bà nghĩ có người dùng tay không leo lên 12 tầng lầu không? Kia cũng quá đáng sợ đi?"
"........."
Vừa nghe cái này, bà nội Tần dừng một chút, một lát sau bà mới hiểu.
"Đương nhiên là có!" Bà nội Tần nhìn Tần Tình cười tủm tỉm, sau đó chỉ vào một bộ phim đang chiếu trên ti vi trong phòng khách: "Mấy năm nay bà nhàn rỗi không có việc gì làm liền xem phim điện ảnh gì đó trên TV, bên trong có những bộ đội đặc chủng được huấn luyện rất tinh anh, đừng nói là tầng 12, thêm gấp đôi cũng không có vấn đề gì đâu!"
"A......." Tần Tình mở to mắt tròn xoe, gật gật đầu: "Thì ra chú nhỏ của anh ấy là bộ đội đặc chủng."
"Chú nhỏ?" Bà nội Tần bắt được từ trọng điểm trong lời nói thầm của cháu gái.
Bà nội Tần tò mò hỏi: "Chú nhỏ của ai?"
Tần Tình duỗi tay chỉ về hướng đối diện: "Chú nhỏ của anh ấy, lúc cháu đi đưa cháo còn nhìn thấy.
Chú ấy nói có việc phải đi, sau đó liền vào phòng bếp........!Rồi sau đó cháu không nhìn thấy chú ấy nữa, chỉ có cửa sổ mở toang."
Chuyện này làm cho bà nội Tần ngây người mất một lúc.
"..........!Hiện thực bà chưa từng thấy qua."
Tần Tình dùng sức gật đầu.
"Nghĩ như vậy, người kia đi đường không tiếng động chắc cũng là vì liên quan đến nghề nghiệp đi..........!Cháu còn tưởng rằng mình gặp quỷ rồi."
Ban đầu bà nội Tần không có phản ứng gì, cho đến khi Tần Tình nhỏ giọng nói câu cuối, bà liền nhịn không được nở nụ cười ——
" Cháu thật là một cái tiểu nhát gan, khó trách sợ tới mức mặt đỏ lên như vậy."
"Cháu.....!Lá gan của của cháu không có nhỏ đâu."
Tần Tình chột dạ mà mạnh miệng.
"Cháu còn không nhỏ? Lúc trước trên TV chiếu 《 Thiếu niên Bao Thanh Thiên》, bên trong có một lão hòa thượng bị người đứng trên mái nhà cầm cây kéo cắt rớt đầu xuống, cũng không biết ai sợ tới mức không dám tự đi toilet, còn khóc muốn bà nội đứng trước cửa canh chừng??"
".................."
Nghe bà nội Tần nhắc đến chuyện cũ năm xưa, Tần Tình chột dạ lúng túng.
Trên thực tế, đến bây giờ nhắc lại bộ phim truyền hình kia, Tần Tình vẫn cảm thấy có chút sợ.........!Tuyệt đối là bóng ma thời thơ ấu.
Thấy Tần Tình ăn cháo xong, bà nội Tần liền thu dọn chén dĩa.
"Thời gian cũng không còn sớm, cháu nhanh chóng tắm rửa dưới vòi sen sau đó nghỉ ngơi đi?"
Tần Tình đang đứng dậy nghe thấy "tắm vòi sen" từ bà nội Tần liền cứng đờ, sau hai giây thấy bà nội không phát hiện cái gì khác thường, Tần Tình mới cúi đầu đi về phòng ngủ của mình.
Càng không nghĩ tới một màn lúc nãy, cảnh tượng cứ hiện lên trong đầu mình không thể vứt đi được.
Trước mắt Tần Tình là một màn sau khi mình giải thích xong với người nọ liền quay người rời đi: Hơi nước nóng chảy dọc theo chân mày tới môi, từng giọt từng giọt chạy qua những đường cong cơ bắt rắn chắc..........!Hết thảy đều khắc sâu vào trong đầu Tần Tình.
.......!Chỉ là đêm nay, cô thật sự giống như là đã chọc Văn Dục Phong tức giận.
Rõ ràng cô nhìn thấy thời điểm người nọ rời đi, tay trái rũ bên người gắt gao nắm chặt, gân xanh đều nổi lên tới trán, bóng dáng càng căng