Sau khi Tần Tình nói những lời này xong, toàn bộ hành lang dài chỉ còn lại một mảnh an tĩnh.
Văn Dục Phong nhìn bộ dáng ủy khuất của cô gái nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng như có một cây gậy liên tục đánh mạnh, đánh đến mức những dục vọng cùng tham muốn khó có thể miêu tả được trong lòng không thể áp xuống được.
Cho tới khi hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa liền bước tới một bước, cánh cửa phía sau cách Tần Tình không xa bổng dưng mở ra.
Thân hình của bà nội Tần lộ ra.
"Điềm Điềm, đã trở về sao còn chưa vào nhà —— ai? Đây là bạn học kia của cháu sao?"
Bà nội Tần xuất hiện làm thân hình cả hai người đồng thời cứng đờ.
Lát sau Tần Tình có chút hoảng loạn quay người lại: "Bà nội, cháu vào liền đây."
Bà nội Tần lại nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay Văn Dục Phong, cười tủm tỉm nói: "Nga, đứa nhỏ này đem trả hộp giữ nhiệt đi? Thế nào, bà nội nấu cháo gà ăn có ngon không?"
"........"
Đã rất nhiều năm không có ai dùng từ "đứa nhỏ" xưng hô thân cận ấm áp, Văn Dục Phong ngẩn ra một chút mới lấy lại tinh thần.
Hắn cúi đầu nhìn hộp giữ nhiệt trong tay mình, sau đó một lần nữa nâng tầm mắt lên: "Cảm ơn bà, cháo rất ngon, một giọt cháu đều không lãng phí."
Lời này của Văn Dục Phong khiến bà nội Tần vui vẻ không ngừng, Tần Tình lại nhịn không được mở to mắt quay đầu lại nhìn hắn.
——
Lúc này khó có được nhìn thấy bộ dáng nghe lời của Văn Dục Phong, nếu là ở trường học, chắc thầy cô và các bạn học đều bị dọa đến rớt cả kính nhỉ?
Tần Tình nghĩ như vậy, liền nghe thấy bà nội Tần cười không khép miệng bắt đầu dẫn người vào trong nhà tiếp đón ——
"Vừa lúc hôm nay bà nấu cho Điềm Điềm một bàn ăn ngon, đứa nhỏ này nếu không vội liền vào ăn một chút đi?"
Tần Tình càng ngày càng khó hiểu nhìn về phía bà nội Tần.
........! Không phải lúc trước bà nội còn ngại Văn Dục Phong trêu chọc các cô gái nhỏ sao? Như thế nào lúc này chủ động mời người ta vào nhà?
Bà nội Tần hướng tới cô chớp mắt, lại không giải thích cái gì, chỉ nâng tầm mắt nhìn Văn Dục Phong chưa có phản ứng lại.
"Cháu ăn cơm tối chưa?"
Văn Dục Phong theo bản năng nói thật: "Không có."
Bà nội Tần vẫy tay: "Kia vừa lúc, nhanh vào đi."
Nói xong bà trực tiếp xoay người về phòng, vừa đi vừa nói hết những lời còn lại ——
"Nhóc con đừng quên đem hộp giữ nhiệt vào, đặt ở trên bàn là được."
"Nhóc con" không lâu trước đây bị mười mấy người vây quanh bổ cho một đao còn chưa khẩn trương bây giờ ngây ngốc một hồi lâu, không nói một lời đi theo phía sau Tần Tình vào trong nhà.
Sau đó, toàn bộ hành trình Văn Dục Phong được bà nội Tần tiếp đón rửa tay cho đến dọn cơm, thẳng cho tới khi ngồi vào bàn ăn cầm lấy chén đũa phía trước, hắn mới thu hồi lý trí.
Chỉ tiếc đũa đều đã cầm ở trong tay, nếu muốn từ chối hiển nhiên là không thích hợp, Văn Dục Phong chỉ có thể thấp giọng nói cảm ơn với bà nội Tần.
Tần Tình ở bên cạnh nhìn cũng kinh ngạc cảm thán.
Không phải vì cái gì khác, đơn giản là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh trước mặt nghe lời, nói hướng đông liền hướng đông, làm hướng tây liền hướng tây........!Nếu thầy cô các bạn trong trường nhìn thấy, đại khái không phải rớt mắt kính, mà là đôi mắt trừng đến muốn rớt ra luôn.
Chẳng qua chưa từng nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Văn Dục Phong, cô cảm thấy có chút đáng yêu.
Đem ý tưởng đáng sợ này loại ra khỏi đầu, Tần Tình liền cầm lấy chén đũa.
Vừa mới gắp một đũa cơm chuẩn bị đưa lên miệng, động tác của Tần Tình liền tạm dừng lại.
Sau đó cô có chút do dự nghiêng tầm mắt nhìn về phía nam sinh ngồi bên cạnh.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt cô hơi cứng lại.
"Di?" Ánh mắt của bà nội Tần cũng bị hấp dẫn qua: "Cháu thuận tay trái hả?"
Động tác của Văn Dục Phong có chút chần chừ, vừa nghe lời này liền lập tức buông bát đũa xuống, đoan đoan chính chính nhìn về phía bà nội Tần.
"Bao gồm cả viết, so với tay phải cơ bản không khác nhau."
Bà nội Tần bị bộ dáng đứng đắn của nam sinh làm cho bật cười ——
"Như thế nào giống như đi phỏng vấn vậy, cháu không cần khẩn trương, coi như ở nhà mình là tốt rồi."
Nói xong lại chuyển hướng sang Tần Tình: "Điềm Điềm, cháu xem, ba mẹ cháu và mọi người đều nói cháu học giỏi, nhưng cái này cháu không thể làm được?"
Tần Tình cũng có chút kinh dị nhìn Văn Dục Phong, sau đó cô gật gật đầu.
"Ân, thật rất lợi hại."
"........"
Đôi mắt đen láy của nam sinh xoẹt qua một tia cảm xúc không được tự nhiên.
Bà nội Tần biết được tình trạng gia đình của Văn Dục Phong không giống bình thường, tự nhiên sẽ không hỏi những chuyện không vui như vậy, chỉ hỏi một số việc học ở trường.
Lúc sau trên bàn cơm liền an tĩnh, chỉ có bà nội Tần cùng Tần Tình bình thường giao lưu hai câu.
Chờ tới khi ăn xong bữa cơm, Văn Dục Phong chủ động đứng dậy giúp đỡ bà nội Tần và Tần