Tần Tình ngồi ở khu nghỉ ngơi ước chừng khoảng nửa tiếng.
Bên cạnh có mấy giáo viên kỷ luật vài lần muốn đi tới khuyên bọn họ trở lại thính phòng, nhưng mỗi lần chưa kịp nói thành lời liền bị ánh mắt đầy lệ khí của nam sinh đang canh giữ ở một bên làm cho họ bị dọa lui lại.
Đến cuối cùng, chính bản thân Tần Tình cảm thấy ngượng ngùng.
"......!Văn Dục Phong."
Cô gái nhỏ nhìn nam sinh đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Chờ Văn Dục Phong quay lại nhìn, cô liền nhỏ giọng nói: "Chúng ta trở về đi, chân của em đã không còn đau."
Văn Dục Phong cũng không vội vã trả lời, cúi đầu nâng túi chườm đá trong tay lên, liếc mắt nhìn mắt cá chân của cô gái nhỏ.
Không xem thì còn tốt, vừa nhìn thấy vết thương, nam sinh vừa mới được trấn an không bao lâu liền nhíu mày lại.
——
Tuy rằng đẩy nhanh tiến độ để làm giảm đau, chỗ tụ máu bầm thoạt nhìn có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng vết thương này trên người cô gái nhỏ, hắn liền không áp được tức giận cùng với sự lo lắng.
Nhìn thấy sắc mặt của Văn Dục Phong vừa mới hòa hoãn liền có dấu hiệu nghiêm trọng, trong lòng Tần Tình kêu khổ, cơ thể hơi nghiêng về phía nam sinh một chút.
"Ngồi ở chỗ này thật sự thấy rất rõ......!Những lớp khác có thể nhìn thấy, chúng ta vẫn nên ngồi trong thính phòng của lớp đi."
Trên mặt Văn Dục Phong rõ ràng không có biểu tình đồng ý, chẳng qua thời điểm nhìn thấy ánh mắt vô hại của cô gái nhỏ nhìn hắn không chớp mắt để lấy lòng hắn, lời cự tuyệt tới bên miệng liền không có cách nào nói ra lời.
Văn Dục Phong thở dài, đứng lên, đem túi chườm đá trong tay gác qua một bên.
Sau đó hắn liền cúi xuống gần cô gái nhỏ.
Tần Tình vừa mới chuẩn bị đứng dậy liền bị hoảng sợ, theo bản năng trốn sang bên cạnh một chút.
"......"
Văn Dục Phong nhíu mày, động tác cúi người liền dừng lại: "Em trốn cái gì?"
Tần Tình ậm ừ hai giây sau đó mới ngước cổ lên: "Em có thể tự mình trở về."
Văn Dục Phong: "Em định ở trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh nhảy trở về giống như một con thỏ?"
Không đợi Tần Tình phản bác, chân mày hắn nhíu lại: "Con thỏ chỉ có một chân?"
Tần Tình: "......."
Sao trước kia cô không phát hiện người này có thể so sánh dễ thương như vậy......!
Ngay sau đó Tần Tình hồi phục lại tinh thần ——
"Liền tính nhảy trở về, so với việc anh ôm em tới thính phòng còn tốt hơn."
Văn Dục Phong trầm mặt một lát, giả bộ làm động tác: "Xem ra vẫn nên khiêng thì tốt hơn."
"Đừng........."
Tần Tình nhỏ giọng cuống quít trốn sang bên cạnh.
Hiểu được nếu không thuận theo thì sẽ không thỏa hiệp, cô nhẹ thở ra, thấp giọng nói nhỏ: "Vậy anh đỡ em trở về được không?"
"......" Đôi mắt nam sinh đen như mực nhìn cô một cái, không dao động: "Vẫn là khiêng đi."
"Đừng đừng đừng ——" Tần Tình liên tục xin tha, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như một trái cà tím héo.
Âm thầm giãy giụa được một lúc, rốt cuộc Tần Tình cũng bất lực: "Tùy....Tùy anh."
Lời này thật dễ làm người khác hiểu lầm.
Văn Dục Phong ngước mắt, ánh mắt tối như