Cuối tuần, cha mẹ Tần Tình vô cùng lo lắng từ ngoại tỉnh chạy về.
Còn chưa bước vào cửa nhà bà nội Tần, sắc mặt Lê Tĩnh Hà xanh mét nhìn về phía bà nội Tần mở cửa: "Mẹ, Tiểu Tình ở đâu, mẹ gọi con bé ra phòng khách nhanh nhanh —— thời gian của con và ba con bé rất gấp, tối nay còn phải quay lại, không thể trì hoãn ở nhà quá lâu.
"
Bà nội Tần bị một trận dồn dập này làm cho phát ngốc, sửng sốt một hồi mới đóng cửa lại đi theo vào ——
"Đây là như thế nào?"
Lê Tĩnh Hà thay đổi dép xong đang định đi tới ghế ngồi xuống thì liền dừng lại, quay người lại: "Tiểu Tình không nói với mẹ sao?"
"Nói cái gì a?" Biểu tình của bà nội Tần căng thẳng: "Ngày hôm qua Điềm Điềm trật cổ chân, tôi còn tưởng rằng mấy người vì chuyện này mà trở về.
"
"Chân của con bé bị trật?"
Lê Tĩnh Hà và Tần Kinh Quốc hai mặt nhìn nhau: "Có nặng không?"
Bà nội Tần cau mày: "Đều sưng thành bánh bao, ngày hôm qua còn đến bệnh viện chụp phim, bác sĩ nói không tổn thương tới xương cốt —— bất quá do trượt chân, về sau không vận động mạnh là được!"
"! !.
.
"
Sắc mặt tái mét của Lê Tĩnh Hà cũng hòa hoãn, bà ngước mắt lên nhìn đồng hồ liền cau chặt mày: "Chúng ta vào phòng con bé nói đi.
"
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nào nói không được? Điềm Điềm còn đang ở trong phòng nghỉ ngơi nữa!"
"Mẹ, chúng con tận lực không chậm trễ con bé nghỉ ngơi.
"
Lê Tĩnh Hà vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Tần Kinh Quốc.
Từ lúc bước vào Tần Kinh Quốc vẫn chưa một lần mở miệng, ông thở dài, duỗi tay kéo bà nội Tần một chút.
Hai người cùng nhau đi qua bên cạnh.
"Mẹ, là như thế này, Tiểu Tình ngày hôm qua gọi điện tới cho tụi con, nói! !.
.
"
Mà bên này, Lê Tĩnh Hà quăng túi xách trong tay qua một bên, lập tức tới phòng Tần Tình.
Vừa đến trước cửa phòng, Lê Tĩnh Hà định giơ tay lên gõ cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Người mở cửa chính là Tần Tình.
Cô đứng bên trong nhìn Lê Tĩnh Hà, mở miệng gọi: "Mẹ.
"
"! ! "
Trong lòng Lê Tĩnh Hà bỗng nhiên có chút hỗn độn.
Từ lần trước rời đi cho tới bây giờ, bà và Tần Tình đã hai tháng không gặp mặt.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau hai tháng, bà muốn mở miệng giáo huấn nhưng lại không thốt nên lời.
Chỉ là! ! !
Vừa nghĩ tới chuyện Tần Tình nói trong điện thoại ngày hôm qua, Lê Tĩnh Hà cảm thấy mình không thể bình tĩnh xuống được.
Bà hít một hơi thật sâu, dung nhan tinh xảo không có biểu tình gì, đôi mắt lại rất nghiêm túc nhìn Tần Tình.
"Tiểu Tình, chuyện ngày hôm qua con nói trong