Khuỷu tay hắn trụ trên đầu gối, hai chân thon dài hữu lực chống ở chỗ đó.
Hắn từ trên bàn trà thủy tinh lấy một quả táo trong mâm trái cây, con dao gọt hoa quả bên cạnh.
——
Tần Tình thề, chính mình không chớp mắt nhìn chằm chằm tay người nọ, nhưng căn bản không chú ý tới động tác, liền bỗng dưng trong tay người nọ xuất hiện một con dao Thụy Sĩ.
Cảm giác như nhìn thấy quỷ.
"! !.
.
"
Tần Tình rụt rụt về phía sau một chút.
"Chú nghe nói khoảng thời gian trước ở chỗ Kiều An, cháu có uống say một lần.
"
Âm thanh Văn Cảnh nói chuyện vững vàng, giương mắt nhìn lên, quân đao trong tay nhanh chóng lướt qua quả táo.
Hắn cũng không nhìn xem, chỉ nhìn chằm chằm hai người.
"Chính là vì cô gái này?"
"! !.
Đúng.
"
Văn Dục Phong thừa nhận không chút do dự.
"Trước khi chú lên tiếng, cháu có phát hiện nửa điểm sao?"
Văn Dục Phong trầm mặc.
"Xem ra mấy năm nay cháu sống quá yên ổn.
"
Văn Cảnh cong môi, ý cười sát người:
"Thân thủ chú dạy ra, nhưng không nên ở trên người nữ nhân làm phế vật.
"
"Chú nhỏ, chuyện này không có quan hệ với cô ấy.
" Ánh mắt Văn Dục Phong ngưng lại: "Cháu biết chính mình nên đi nơi nào.
"
Lời vừa nói ra, ý cười trên mặt Văn Cảnh dần rút đi.
Hắn đem quả táo đã gọt sạch sẽ trong tay đặt lên bàn.
Từ đầu tới cuối vỏ táo cũng chưa từng đứt đoạn, cũng bị hắn đặt ở một bên.
"Chú còn tưởng rằng cháu đã quên.
"
Làm xong hết thảy, Văn Cảnh mới một lần nữa giương mắt.
Hắn nhìn Văn Dục Phong không có biểu tình gì, lấy tờ khăn giấy mỏng chậm rãi lau sạch quân đao.
Văn Dục Phong cũng không né tránh, thẳng tắp đối diện Văn Cảnh.
Không khí trong phòng giống như bị rút ra từng chút một, làm cho Tần Tình cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Thời điểm một mảnh an tĩnh này làm cô sắp không thể chịu đừng được nữa, hai người rốt cuộc cũng dừng lại sự giằng co.
"Đừng làm cho chú thất vọng.
"
Nam nhân