Chương 23: Tôi chỉ không phòng em mà thôi.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Sau khi Hàn Nghị đi hút thuốc, bầu không khí trong phòng ăn bỗng chốc an tĩnh lại.
A Sơn hỏi Tiết Chính Bình: "Có phải lão đại vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó không? Đó là do thiên tai, cũng là họa do con người, cho dù kinh nghiệm của lão đại phong phú đến đâu, kĩ thuật cao siêu nhường nào thì cũng không thể nào đấu với trời được."
A Sơn, Sở Bắc và Tiết Chính Bình đều là những anh em từng ở trên tàu Phi Diệu năm đó.
Hiện tại Tiết Chính Bình đã là cục phó, thế nên anh giúp mọi người tìm việc làm ở gần nhau, chỉ trừ mỗi Đường Nam Tuần thích phiêu lưu trên biển.
"Lát nữa Nghị ca vào thì đừng có nhắc tới việc này trước mặt anh ấy." Tiết Chính Bình uống một ngụm rượu rồi dặn dò.
A Sơn lại hỏi: "Sao em cứ cảm thấy anh có gì giấu em? Vừa rồi em đang định hỏi Nghị ca ở đầu thì Sở Bắc liền đá chân em. Có chỗ nào không đúng ở đây phải không?"
A Sơn là người ít tuổi nhất trong mấy anh em, năm đó hắn chưa 18 tuổi đã lên tàu làm việc rồi.
Hắn còn nói: "Mấy năm nay lão đại đi đâu vậy? Hai anh có biết không?"
Tiết Chính Bình uống một hớp rượu, nói: "Có biết du thuyền Jewel chở khách đi du lịch không?"
A Sơn có chút bối rối, vỗ chân nói: "Đây không phải là con tàu mà Cẩu tử ca mơ ước năm đó sao? Em còn nhớ năm đó Cẩu tử ca cứ túm lấy em nói mãi không thôi về con tàu này, anh ấy nói rằng sau khi kết thúc hành trình anh ấy sẽ không đi đường thuyền Đông Nam Á này nữa mà sẽ nhận lời mời tới Jewel làm việc. Cẩu Tử ca nói anh ấy có người nhà làm việc trên Jewel, ngày nào cũng sống ngập trong vàng son, phía trên có sòng bạc, có bể bơi xa hoa, còn có đủ loại trò chơi giải trí khác, giống như một tòa thành di động vậy. Anh ấy còn đi thuyết phục các anh em trên Phi Diệu, lập ra đội bảo an 6 người, cùng nhau đánh chiếm Jewel. Lúc đó chúng ta còn nói Cẩu Tử ca là gián điệp Jewel phái tới, chuyên môn đi đào người."
Sau khi nói một tràng, A Sơn đột nhiên nhận ra gì đó.
Hắn hỏi: "Lão đại tới Jewel làm việc à?"
Sở Bắc: "Ừ."
Tiết Chính Bình nói thêm: "Làm bảo an 6 năm trên Jewel."
6 năm, bảo an, hai từ này vừa ra khỏi miệng Tiết Chính Bình thì A Sơn liền nghẹn ngào. Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu, lúc đặt chén rượu xuống, hai mũi vẫn chua chua. Hắn nhìn Tiết Chính Bình, lại nhìn Sở Bắc, mãi lâu sau mới hỏi: "Hai anh đều biết?"
Tiết Chính Bình nói: "Mấy ngày gần đây mới biết thôi, chú đi học ở nước ngoài nên chưa kịp nói với chú."
Sự im lặng bao trùm phòng ăn.
A Sơn nói: "Lão đại thật sự trọng tình trọng nghĩa."
Sở Bắc nói: "Chả thế thì sao? Lúc đi thuyền, làm gì có ai ngờ được sẽ gặp phải hải tặc lúc nào, sẽ đụng phải thiên tai ra sao? Nếu có thật sự xảy ra chuyện, thì đó chính là mệnh. Lúc đó, người rút lui cuối cùng khỏi Phi Diệu là Nghị ca, chức trách của thuyền trưởng anh ấy làm rất tốt, anh ấy không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cho chuyện năm đó."
"Nghị ca không nghĩ như vậy." Tiết Chính Bình cắm đầu uống rượu, nói tiếp: "Nghị ca sắp trở về rồi, hai thằng ranh các chú, nhất là A Sơn ấy, bớt nói đi."
"Em biết rồi."
Trùng hợp là, A Sơn vừa đáp lời xong thì Hàn Nghị hút thuốc trở về.
Anh nhìn mấy người trong phòng, hỏi: "Nói cái gì đấy, sao bầu không khí nặng nề thế này?"
Tiết Chính Bình đang muốn mở miệng thì A Sơn cười một tiếng, nói: "Bọn em đang lo tới chuyện tìm vợ của lão đại, em có biết mấy em gái trẻ tuổi xinh đẹp, mới khoảng 20 thôi, bọn họ cực kỳ thích tính cách với ngoại hình của anh, lúc trước nhìn thấy ảnh của anh trong điện thoại của em thì đều quấn lấy đòi em giới thiệu đấy."
A Sơn cảm thấy điều này rất hiển nhiên.
Lão đại đã làm việc 6 năm liên tiếp trên Jewel thì 90% là không có đối tượng. Người ở trên biển suốt năm suốt thánh như thế thì làm sao mà có vợ được? Vừa bị ngăn cách về mặt địa lý, vừa bị cách trở về mặt tín hiệu, gặp phải thời tiết xấu thì lo lắng không thôi, dù sao thì hải dương vẫn luôn là nơi bí ẩn khó lường nhất mà, chân trước có thể là cảnh đẹp tráng lệ, nhưng chỉ nửa chân sau đã có thể là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng mà, A Sơn lại bị Tiết Chính Bình đá cho một phát thật đau dưới bàn.
Hắn kêu lên nửa tiếng, rồi nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Tiết Chính Bình nói: "Giới thiệu cái gì, đừng có chọc giận chị dâu. Ngày đó tôi gặp được chị dâu ở bệnh viện số 9, chị ấy còn là bác sĩ đấy."
Sở Bắc kinh ngạc nói: "Chính Bình, ông giấu cũng kĩ quá đấy. Nghị ca có vợ mà cũng không nói với bọn tôi một tiếng."
A Sơn mở miệng, nói: "Em sai rồi, em xin lỗi, em tự phạt một chén. Lão đại anh cứ xem như em chưa nói gì nhé." Hắn ngửa cổ uống cạn một chén rượu, lau miệng một cái rồi nói tiếp: "Lão đại, em mời anh một chén, chúc mừng anh tìm được vợ trẻ. Năm đó em đã biết lão đại anh nhất định có thể tìm được vợ mà. Cô bạn gái trước gì đó của anh ấy, vừa yếu ớt lại còn khó chiều, lúc ấy em còn lo anh bị bỏ bùa, mỗi lần uống say đều mang ảnh ra bắt bọn em gọi chị dâu, gọi xong lại bắt đầu kể lể cô ấy khó chiều thế này khó bảo thế kia. Bọn em muốn bất bình thay anh thì anh lại không cho phép bọn em nói xấu về cô ấy, aa... "
A Sơn cảm thấy chân mình đang sưng lên.
Hắn đầu đầy dấu hỏi quay sang nhìn Tiết Chính Bình.
Ánh mắt hỏi: Em lại nói sai gì à?
Lúc này, Hàn Nghị lên tiếng: "Có gì mà không thể nói chứ, bạn gái trước của tôi đúng là xấu tính vô cùng, tùy hứng, khó chiều, cả ngày toàn làm những việc đâu đâu, " Nói thì nói thế, nhưng mà A Sơn lại nghe được một chút mùi vị của năm đó, quả nhiên, lão đại nhà hắn sau khi uống một ngụm lớn rượu đế thì tiếp tục nói: "Nhưng con mẹ nó, tất cả đều là do tôi chiều mà thành đấy."
Ánh mắt lạnh như đao phóng về phía A Sơn.
.
A Sơn rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới lão đại say mèm trên Phi Diệu năm đó.
"... Bạn gái trước của tôi xấu tính cực kỳ, chẳng ai xấu tính bằng cô ấy hết. Lần sau gặp lại nhất định tôi sẽ đánh cô ấy một trận."
Lúc đó A Sơn còn chưa đến 18 tuổi, cậu chàng nhiệt tình phụ họa: "Học trường cấp 3 X đúng không ạ? Em có quen mấy người, để em bảo chúng nó đi đánh cô ấy cho."
Sau đó, A Sơn bị đánh đến im thít.
"Đánh cái cc, đm, ai dám đánh Trình Tang Tang thì ông đây sẽ đánh chết chết bà nhà nó."
.
A Sơn nghĩ đến đây thì quay sang nhìn Tiết Chính Bình, im lặng làm khẩu hình miêng.
--- Trình Tang Tang.
Tiết Chính Bình lặng lẽ đá cho hắn một cước.
A Sớn khóc không ra nước mắt.
Chân thật sự sưng lên rồi!
Hắn lại nhìn về phía lão đại.
Lão đại đang uống rượu, cứ một chén rồi lại một chén. Lần này, A Sơn thật sự hiểu ra rồi. Cô bạn gái trước mà lão đại luôn treo trên miệng những năm đó, là người mà bọn họ không thể nói tới. Đã 6 năm trôi qua rồi mà lão đại vẫn chẳng thể quên được người ta, có lẽ là cả đời cũng không quên được.
.
Trình Tang Tang ăn được một lúc thì bụng dưới hơi âm ẩm đau.
Theo kinh nghiệm nhiều năm thì đây có lẽ là dấu hiệu của việc sắp tới kì kinh nguyệt. Kì kinh nguyệt của Trình Tang Tang không chuẩn, nhưng cô cũng chẳng đi khám, đây là do tác dụng phụ của thuốc chống kích thích. Cô đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi tới nhà vệ sinh.
Sau khi kiểm tra thì xác nhận kì kinh nguyệt vẫn chưa tới.
Cô rửa tay.
Lúc ra khỏi